Chàng Rể Phi Thường

Chương 453: Một con “người”




“Khụ khụ…”

Lý Ý Đức ho sù sụ mấy tiếng, ông ta cố gắng bắt lấy tay của Sở Phàm, hai chân đá lung tung.

Nhưng bàn tay của Sở Phàm nặng như chì, dù ông ta có cố gắng thế nào thì cũng không thoát ra được.

Đám vệ sĩ của Lý Ý Đức thấy vậy liền xông về phía Sở Phàm, định cứu Lý Ý Đức ra, nhưng Sở Phàm như có mắt ở sau đầu vậy, anh tung cước ra phía sau, đám vệ sĩ liền bay thẳng ra ngoài.

“A!”

Nhất thời, cả phòng giám sát vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết.

“Bây giờ chẳng phải đã có lựa chọn thứ ba rồi sao?”

Sở Phàm nhìn Lý Ý Đức, cười lạnh lùng rồi nói.

Trong mắt Lý Ý Đức tràn đầy kinh ngạc, ông ta cố gắng hít thở, nhưng chỉ thấy không khí vào phổi mình ngày càng ít, khiến ông ta hoa cả mắt, đầu đau nhức.

“Sở… Sở Phàm, đừng gϊếŧ ông ta!”
Hoàng Phụng ở trên đài quan sát, gắng gượng nói: “Giao ông ta cho cảnh sát thì sẽ tra hỏi ra được rất nhiều chuyện hữu ích, gϊếŧ ông ta tuy nhanh nhưng lại không có ý nghĩa gì cả đâu!”

Nghe vậy, Sở Phàm hơi suy tính một chút, rồi ném Lý Ý Đức lại trên mặt đất.

Lý Ý Đức như được cứu sống, đang chuẩn bị hít một hơi thật sâu để loại bỏ cảm giác khó thở thì Sở Phàm lại đập vào gáy ông ta, khiến ông ta ngất đi.

Đám vệ sĩ kia thấy Boss của mình đã bị bắt nên không còn dám phản kháng nữa mà ngoãn ngoạn chạy vào phòng giám sát chủ.

Đáng tiếc là đã quá muộn, Hứa Vạn Sơn đã dẫn những người giỏi giang nhất của cục cảnh sát xông vào, tóm gọn bọn vệ sĩ lại.

“Sở Phàm, cậu có sao không?!”

Hứa Vạn Sơn nhìn một vòng quanh căn phòng, thấy Sở Phàm và Hoàng Phụng vẫn còn lành lặn đứng đó thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Hứa, anh đến chậm quá đấy”.

Sở Phàm chẹp miệng, châm chọc.

“Đành chịu thôi, lão già Lý Ý Đức này như cho toàn bộ lực lượng bảo vệ canh trước cửa vào ấy, chúng tôi muốn vào cũng phải tốn rất nhiều sức cơ”.

“Hóa ra là vậy, tôi còn đang thắc mắc vì sao căn cứ dưới lòng đất này to như vậy mà lại ít người như thế”.

Sở Phàm nhìn quanh rồi suy tư đáp.

Trên đường từ hang động tới đây, có rất ít vệ sĩ cản anh lại, ;lúc đầu anh còn tưởng là dưới này có ít vệ sĩ, nhưng xem ra là tất cả đều đã được điều đến để ngăn cản Hứa Vạn Sơn lại rồi.

Dù sao với Lý Ý Đức thì uy hϊếp của Hứa Vạn Sơn tạo ra vẫn lớn hơn so với Sở Phàm nhiều.

Nghĩ đến hang động, Sở Phàm liền nói: “À, căn cứ dưới lòng đất này có một nhà lao, liên kết với một hang động thiên nhiên, ở đó có một đám sinh vật rất kỳ quái, lúc tôi đưa cá anh đến đó thì phải cẩn thận nhé, đừng để bị thương”.
“Sinh vật kỳ quái?”

Hứa Vạn Sơn tò mò nhìn Sở Phàm, thứ được Sở Phàm gọi là “kỳ quái” thì chắc chắn không phải loại đơn giản.

Sở Phàm liền kể lại chuyện đám vệ sĩ mà anh đánh mãi không chết kia cho Hứa Vạn Sơn nghe.

Hứa Vạn Sơn lần đầu tiên nghe đến loại sinh vật kỳ quái đánh mãi không chết như vậy,

Mà lúc này, bên ngoài phòng giám sát vang lên thanh âm kêu cứu của nhóm cảnh sát, sau đó là những tiếng gào thét như một con thằn lằn đang thè lưỡi vậy.

“Có chuyện gì vậy?!”

Hứa Vạn Sơn nhìn nhân viên cảnh sát chạy vào từ bên ngoài, nghiêm giọng hỏi.

“Đội trưởng Hứa, bên ngoài có một con quái vật, quái vật ăn thịt người!”

Nhân viên cảnh sát vừa chạy vào đã kêu to lên, chỉ về con đường tối om bên ngoài và nói.

Sở Phàm và Hứa Vạn Sơn nhìn nhau, rồi lập tức chạy ra khỏi phòng giám sát, thì nhìn thấy quang cảnh bên ngoài từ sáng rực thành tối thui, đèn đường đã bị nổ toàn bộ.
Mà trên mặt đường còn có vài thi thể đã không còn hô hấp nữa, có người là cảnh sát, có người là vệ sĩ căn cứ.

“Anh đi vào bảo vệ Hoàng Phụng, bên ngoài giao cho tôi!”

Ánh mắt Sở Phàm trở nên nghiêm trọng, quay sang nói với Hứa Vạn Sơn.

Hứa Vạn Sơn gật đầu, dẫn mấy nhân viên cảnh sát còn lại quay về phòng giám sát.

Sở Phàm đưa nội lực vào ngũ quan, nhạy cảm quan sát động tĩnh xung quanh!

Có một âm thanh thè lưỡi truyền đến, vừa giống thằn lằn, lại vừa giống rắn.

Rốt cuộc nó là con gì?

Lý Ý Đức nuôi cả quái vật ư? Hay con quái vật này chạy đến từ hang động kia, mà Sở Phàm lúc trước thì chưa thấy nó ở đó?

Lúc anh còn đang suy tư thì trên đầu phát ra một âm thanh di chuyển nho nhỏ.

Anh xoay người theo bản năng, thì thấy một cái lưỡi hái khổng lồ vụt tới, “rầm” một tiếng khiến mặt đất toác ra một cái rãnh thật sâu.
Sở Phàm dựa sát vào tường, trên mặt tràn ngập kinh ngạc.

Anh vừa mới nhìn rõ, thứ vừa vụt tới ban nãy là một loại vũ khí vừa giống đuôi bò cạp, lại vừa giống móc câu.

Bị thứ này chạm vào chắc chắn sẽ rơi vào kết cục thịt nát xương tan!

Quan trọng là tốc độ của quái vật này nhanh vô cùng, vừa mới giây trước còn tấn công Sở Phàm, ngay giây sau đã mất tích không dấu vết.

Nhưng cảm giác nguy cơ thoắt ẩn thoắt hiện này cứ luôn ở trong tâm trí Sở Phàm.

Sở Phàm biết, quái vật đang ở trong bóng tối nhìn anh chứ chưa hề rời đi.

Nó đang mai phục, để chờ thời cơ săn mồi tốt nhất.

“Không ổn, phải chủ động tấn công thôi!”

Sở Phàm thầm nghĩ.

Đèn đường đã hỏng, lúc đầu anh còn chưa quen với bóng tối, vì không nhìn thấy một vật gì cả.

Nhưng giờ anh đã thích ứng, có thể nhìn rõ xung quanh.
Ngẩng đầu lên nhìn trần nhà nơi con quái vật vừa bò qua, bên trên đó còn dính những vệt nhớp nháp màu xanh và bắt đầu trở nên bị ăn mòn.

Rõ ràng những chất nhầy đó có độc.

“Mẹ kiếp, quái vật gì mà khủng bố thế không biết?”

Sở Phàm bất lực đến nỗi phải chửi thề một câu.

Hít thở sâu một hơi rồi đứng thẳng dậy, anh giả vờ như không có chuyện gì, bình tĩnh đi về phía trước.

Nếu cứ đứng mãi ở tường thì quái vật sẽ không tìm được thời điểm tấn công thích hợp, nên nếu cứ tiếp tục kéo dài thì ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

Cho nên anh đành phải chủ động, cố ý tạo ra sơ hở, nếu không nó sẽ không tấn công anh mất.

Quả nhiên là vậy, Sở Phàm chỉ mới đi được vài bước thì từ phía sau đã truyền đến một âm thanh vang dội, có thứ gì đó đang bò đến chỗ anh!
Xem ra, con quái vật này đói khát đến mức không thể kiên nhẫn nữa mà tấn công, nếu không, dù là quái vật không có trí khôn đi nữa thì cũng sẽ không tấn công một cách gấp rút như vậy được.

Mà vào giây phút nó chạm đến Sở Phàm!

Sở Phàm đột ngột quay người, giơ chân ra đá một cái!

“Keng!”

Tiếng kim loại va chạm nặng nề vang lên.

Sở Phàm cảm thấy như mình đạp phải một tấm sắt vậy, chân anh cũng đã tê rần.

Sau đó một sức mạnh khổng lồ truyền đến, đá phăng anh ra ngoài.

Sở Phàm không hề dùng Tá lực, mà mượn lực rồi lật người, kéo giãn khoảng cách với con quái vật đó. Lúc rơi xuống đất, anh mới nhìn rõ con quái vật.

Đó, là một con “người”!