Chàng Rể Phi Thường

Chương 455: Chuyện ngoài ý muốn




“Nguyên nhân đặc biệt gì hả?”, Sở Phàm hỏi luôn vào điểm trọng tâm.

“Chuyện này có liên quan đến dòng họ của anh ta, còn nguyên nhân sâu xa bên trong thì tôi không thể nói cụ thể được nhưng anh hãy để tôi xử lý có được không?”, Hoàng Phụng đắn đo, ánh mắt khẩn cầu nhìn Sở Phàm.

Sở Phàm liếc nhìn Hứa Vạn Sơn, sau đó Hứa Vạn Sơn liền nói: “Đặc vụ Hoàng, lẽ nào cô còn chưa hiểu rằng thân thế của cô như thế nào sao, lần này để cứu cô thì cấp trên đã ra lệnh cho lãnh đạo của chúng tôi phát lệnh xuất quân, khó khăn lắm chúng tôi mới bảo đảm được an toàn cho cô, vậy mà giờ cô lại muốn lao vào sự nguy hiểm, cô thấy vậy có hợp lý hay không?”

“Cho dù cô có không quan tâm đến sự an toàn của mình đi nữa thì cô cũng nên nghĩ cho chúng tôi một chút chứ!”
“Tối biết là do tôi gây phiền phức cho các anh, tôi thực sự rất xin lỗi!”

Vẻ mặt Hoàng Phụng chứa đầy sự áy náy, cô liên tục xin lỗi Hứa Vạn Sơn.

Sở Phàm thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy có chút xúc động.

Khi anh mới biết Hoàng Phụng thì người phụ nữ này đã nổi tiếng là lạnh lùng cao ngạo, không bao giờ quan tâm đến người khác, thậm chí còn có vẻ coi thường đám người bọn họ nữa.

Nhưng sau những lần gặp phải rắc rối, trắc trở, cô đã dần biết tôn trọng người khác, bây giờ còn chịu cúi đầu xin lỗi nữa.

Chuyện này cho dù là Sở Phàm hay Hứa Vạn Sơn, thậm chí cả những người đứng sau lưng Hoàng Phụng cũng khó mà tin được.

“Anh Hứa, hay chúng ta giúp đặc vụ Hoàng nốt lần này đi”.

Trong lúc Hứa Vạn Sơn còn đang đắn đo thì Sở Phàm nhẹ nhàng nói.

“Nhưng mà…”
Hứa Vạn Sơn vẫn cảm thấy lo lắng, dù sao thì con quái vật kia không hề có chút tính người nào cả, nhỡ may Hoàng Phụng xảy ra chuyện gì thì tất cả bọn họ chẳng phải gánh chịu trách nhiệm hay sao.

“Không sao đâu, tôi sẽ đi cùng cô ấy”.

Sở Phàm mỉm cười nói.

Vừa nghe thấy vậy Hoàng Phụng chợt sửng sốt.

“Sở Phàm, anh, sao anh lại…”, Hoàng Phụng cảm thấy khó hiểu.

“Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì cả”.

Sở Phàm nhìn Hoàng Phụng nói: “Tôi có thể cảm nhận được rằng cô vẫn rất quý trọng anh bạn Vương Quyền này, hiện giờ anh ta gặp chuyện nếu cô bỏ mặc anh ta thì thực sự không còn ai có thể giúp anh ta được nữa”.

“Trước đây tôi cũng có một người bạn, nhưng tôi lại không thể giúp cậu ấy khiến cậu ấy gặp nạn”.

Vừa nghĩ tới Lâm Lan, Sở Phàm lại cảm thấy buồn bã.
Nếu năm đó anh quan tâm hơn đến chuyện của bạn mình thì anh ấy và mẹ cũng không bị bọn buôn bán thuốc cấm sát hại trong hoàn cảnh bất lực như vậy.

Hoàng Phụng không hề biết trong lòng Sở Phàm đang suy nghĩ gì, cô chỉ cảm kích nhìn anh rồi nói lời cảm ơn chân thành nhất với anh.

Còn khi Sở Phàm đồng ý đi cùng Hoàng Phụng thì Hứa Vạn Sơn cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Ban nãy trong phòng điều khiển anh cũng đã chứng kiến được con quái vật kia thực sự không phải là đối thủ của Sở Phàm, có Sở Phàm bảo vệ Hoàng Phụng thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì cả.

“Thôi được, tôi có thể cho hai người thời gian một tiếng, nhưng sau một tiếng cho dù hai người có cứu được Vương Quyền hay không thì cũng phải lập tức quay về, cấp trên đã thúc giục rồi, tôi không thể kéo dài thời gian thêm nữa được”, Hứa Vạn Sơn nói một cách nghiêm túc.
“Anh yên tâm đi, hết thời gian tôi nhất định sẽ dẫn cô ấy về trả cho anh, nếu cô ấy không chịu về tôi cũng sẽ đánh cho ngất rồi vác cô ấy về là được chứ gì”.

Sở Phàm vỗ vai Hứa Vạn Sơn cười lớn.

Hoàng Phụng mím chặt môi, cô đang định ra tay dạy cho Sở Phàm một bài học thì lại nghĩ tới thời gian đang gấp gáp, hơn nữa cô cũng không phải là đối thủ của Sở Phàm cho nên đành từ bỏ suy nghĩ đó.

“Đi theo tôi, tôi biết Vương Quyền hiện đang ở đâu”.

“Được, xuất phát thôi”.

Sở Phàm và Hứa Vạn Sơn chạm tay nắm đấm rồi lập tức theo sau Hoàng Phụng đi về một hướng trong căn cứ dưới lòng đất.

Đây là hướng mà trước đó Sở Phàm chưa từng thăm dò, anh định lấy thiết bị ra dò đường mới phát hiện ra thiết bị này đã bị hỏng trong lúc đánh nhau với Vương Quyền.
May thay Hoàng Phụng có vẻ rất quen thuộc đường đi lại ở đây cho nên anh cũng không sợ bị đi lạc, nhưng với tính tò mò nên anh cũng hỏi thêm Hoàng Phụng: “Hình như cô rất quen thuộc với nơi này thì phải, cô đã từng đến đây hay sao?”

Đột nhiên Hoàng Phụng dừng lại, cô dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chàm vào Sở Phàm.

“Sao vậy, trên mặt tôi có dính gì hay sao?”, Sở Phàm sờ lên mặt mình thắc mắc hỏi.

Hoàng Phụng không lên tiếng, cô chỉ chỉ vào chất dịch nhớp nháp màu xanh dính trên mặt đất, trần lối đi và cả trên tường: “Anh không nhìn thấy những thứ này sao, đây chắc chắn là dấu vết Vương Quyền lưu lại khi chạy trốn, muốn tìm được anh ta thì cứ đi theo dấu vết là chẳng phải sẽ tìm được à?”

Nghe thấy vậy đột nhiên Sở Phàm cảm thấy mình thật ngốc nghếch.
Đúng là xấu hổ quá, sao anh lại có thể hỏi một câu hỏi thiếu trí tuệ như vậy được chứ, mất mặt quá đi!

Những dấu vết kia đương nhiên anh cũng nhìn thấy nhưng bởi vì trong lòng còn đang suy tính chuyện khác cho nên anh cũng khôn để ý nhiều, thêm nữa phong cách lao đi của Hoàng Phụng giống như đã quen thuộc từ lâu cho nên anh mới hỏi như vậy.

Bây giờ nghĩ lại thì quả thực quá là mất mặt.

“À không sao, chúng ta đi tiếp thôi!”, Sở Phàm cười gượng rồi chỉ về phía trước nói.

Hoàng Phụng nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ rồi lại tiếp tục đi.

Chỉ một lát thôi thì cả hai người đã đến một phòng thí nghiệm khá lớn.

Trong phòng được bày biện các thiết bị thuỷ tinh, trong các thiết bị thuỷ tinh đó là các dung dịch nuôi cấy đầy màu sắc.

Có một số thiết bị thuỷ tinh bị vỡ khiến dung dịch nuôi cấy chảy đầy trên đất, những bình nguyên vẹn khác thì dung dịch bên trong vẫn đang sôi sục bọt khí, hình như bên trong còn ngâm những thứ vật lạ nữa.
“Nơi này trông không giống với một phòng thí nghiệm điều chế thuốc cấm nhỉ!”, Sở Phàm quan sát xung quanh rồi ngạc nhiên nói.

“Đúng thế, nếu tôi đoán không nhầm thì phòng thí nghiệm này được xây dựng tạm thời thôi”, Hoàng Phụng cũng quan sát bốn phía rồi chậm rãi nói: “Có thể Lý Ý Đức cũng không ngờ tới việc Vương Quyền lại biến thành bộ dạng như vậy, nhưng dường như bọn chúng đã phát hiện ra điều gì đó hay ho cho nên mới sửa lại tạo ra phòng thí nghiệm này”.

“Hoá ra là như vậy!”

Sở Phàm chợt hiểu ra, đột nhiên anh nghĩ tới những tên “canh gác” mà anh gặp được trong hang động dưới lòng đất, có thể bọn chúng cũng đi ra từ căn phòng này.

Nghĩ tới những con quái vật mà có đánh thế nào cũng không chết kia thì Sở Phàm lại cảm thấy đau đầu.

“Vương Quyền đâu rồi?”
Tạm ngưng lại suy nghĩ kia, Sở Phàm liền hỏi.

Hoàng Phụng chỉ vào phía sâu bên trong phòng thí nghiệm: “Khi ở trong phòng điều khiển tôi có nhìn trên màn hình thấy chỗ này, gần bên trong có một thiết bị bằng thuỷ tinh vô cùng lớn, bên trong chứa đầy những dịch nuôi cấy khiến Vương Quyền biến thành bộ dạng như bây giờ, anh ta đang bị thương nên chắc chắn sẽ chui vào đó ngâm mình để phục hồi lại”.

“Được, vậy thì lát nữa tôi sẽ khống chế anh ta rồi giao lại cho cô xử lý”.

Sở Phàm gật đầu rồi chuẩn bị hành động.

Nhưng khi vừa định hành động thì anh lại dừng lại quay sang nhìn Hoàng Phụng nói: “Sau khi tôi khống chế được anh ta thì liệu cô có cách nào để làm anh ta thức tỉnh không?”

“Để tôi thử xem sao, tôi cũng không dám chắc chắn!”

Hoàng Phụng tỏ ra do dự nhưng vẫn nói.
Sở Phàm suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý, nhưng anh vẫn nói thêm: “Trong quá trình cô đánh thức ý thức của anh ta tôi sẽ ở bên cạnh canh trừng, nếu anh ta có bất kỳ ý đồ nào làm hại đến cô thì tôi sẽ lập tức gϊếŧ chết anh ta, bởi vì sự an toàn hiện tại của cô đã không còn là chuyện của một mình cô nữa rồi, cô hiểu chứ”.

“Tôi hiểu, vậy thì làm phiền anh rồi!”, Hoàng Phụng trầm giọng nói.

Sở Phàm gật đầu rồi lập tức đạp chân lên mặt đất xong về phía sâu trong phòng thí nghiệm một cách nhanh chóng.