“Cậu chủ, chỉ còn vài ngày nữa thôi là cuộc đọ sức trở thành người thừa kế bắt đầu rồi”.
Tại cao ốc Thiên Môn, bác Đinh đứng ở sau lưng Sở Phàm, kích động nói.
Sở Phàm cười đáp: “Bắt đầu thì bắt đầu thôi, dù sao cháu cũng đã chuẩn bị xong, chỉ là không biết mấy người anh chị em kia của cháu thế nào thôi!”
Lúc này, chuông điện thoại của Sở Phàm vang lên.
Anh lấy ra nhìn thì thấy là Hoàng Phụng gọi tới.
“Đặc viên Hoàng, có chuyện gì không?”, Sở Phàm nghe máy, cười hỏi.
“Sao cơ, hai người muốn mời tôi đi ăn à?”
Sở Phàm hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Sau chuyện lần trước, Hoàng Phụng đã đồng ý lời bày tỏ của Vương Quyền, hai người chính thức trở thành một cặp.
Mà lạ là, từ khi trở thành bạn trai của Hoàng Phụng, cả người Vương Quyền như thay đổi thành một người khác.
Đang từ một người ẻo lả yếu ớt bỗng mạnh mẽ hẳn lên, rất có khí khái của một người đàn ông. Nếu không phải Sở Phàm đã xác định là mình nhớ không sai thì anh cũng không dám tin Vương Quyền của hiện tại lại chính là người đàn ông mà lúc trước chỉ cần bị Hoàng Phụng mắng một câu liền run rẩy kia.
Địa điểm ăn uống là một quán ăn bình thường.
Sở Phàm cũng không để ý nhiều mà lái thẳng xe đến đó, đồng thời, Hứa Vạn Sơn cũng nhận được lời mời đi ăn.
Hai người gặp nhau ở cửa, sau đó tìm đến phòng ăn dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ.
Hoàng Phụng và Vương Quyền đã ngồi chờ bên trong, thấy hai người đến liền đứng dậy chào đón.
“Hai người đến sớm thế?”, Sở Phàm cười hỏi.
“Chứ sao, chẳng lẽ chúng tôi mời hai người ăn cơm lại còn bắt hai người phải đợi à?”
Hoàng Phụng đứng dậy kéo ghế, nhường chỗ cho Sở Phàm và Hứa Vạn Sơn.
Trong lúc bốn người cùng ăn cơm, Sở Phàm cũng đã hiểu rõ dự định sau này của Hoàng Phụng và Vương Quyền.
Sau khi xác định mối quan hệ thì Hoàng Phụng sẽ quay về luôn để chuẩn bị hôn lễ cùng Vương Quyền.
Sở Phàm cũng không quá bất ngờ về chuyện này, anh đã nghe Hứa Vạn Sơn nhắc đến từ trước.
Hoàng Phụng đến thành phố Vân Hải là vì muốn làm nên chuyện lớn để chứng minh bản thân không phải là một công cụ để tiến hành liên kết hôn nhân giữa các nhà với nhau.
Nhưng hiện giờ cô đã hiểu được tình cảm mà Vương Quyền dành cho mình và lựa chọn chấp nhận anh ta, nên cũng không cần ở lại đây nữa.
Ăn xong, Vương Quyền cùng Sở Phàm lại tranh nhau trả tiền.
Hoàng Phụng là phụ nữ nên sẽ không tranh giành với Vương Quyền, còn Hứa Vạn Sơn chỉ là một đội trưởng, tiền lương không quá cao, nên cũng sẽ không tranh trả tiền với hai đại gia này.
Cuối cùng, Vương Quyền giành được cơ hội thanh toán với lợi thế là bên mời cơm.
Nhưng sau khi hai người thanh toán xong thì lại không quay về phòng luôn.
Họ đi đến bên cửa sổ của một góc hành lang, Sở Phàm rút bao thuốc ra, đưa một điếu cho Vương Quyền.
“Sở Phàm, anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, tôi thấy được mấy ngày trước anh muốn hỏi tôi gì đó, đúng chứ?”, Vương Quyền mở lời, nháy mắt rồi thoải mái nói: “Có được người đẹp là chuyện tốt, nhưng sau này không được hút thuốc nữa, đúng là đau khổ phết”.
Sở Phàm cười đáp: “Tôi chỉ tò mò là vì sao sau khi anh bị tiêm hàng cấm vào thì lại trở thành như bây giờ, Hoàng Phụng nói là vì vài lí do đặc biệt, có lẽ cô ấy biết nhưng không muốn nói”.
“Dĩ nhiên là cô ấy không thể nói rồi, vì đây là bí mật của nhà họ Vương chúng tôi, rất ít người biết, Hoàng Phụng cũng chỉ là vô tình mới biết được thôi”.
Vương Quyền liếc mắt, im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng cậu cũng coi như là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu không có cậu khống chế lúc tôi đang rơi vào trạng thái bùng nổ thì chỉ sợ lúc ấy tôi sẽ không nghe lọt tai những lời của Hoàng Phụng nói mất, nên tôi sẽ nói những gì cậu muốn biết”,
“Sở Phàm, chắc cậu không hiểu nhiều về thế giới này đâu nhỉ?”
Đột nhiên, Vương Quyền nói một câu khiến Sở Phàm không hiểu: “Có phải cậu cho rằng, trong thế giới này, người luyện võ là tầng lớp đỉnh cao nhất không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Sở Phàm nghi hoặc, nghiêm túc hỏi.
Đầu tiên anh cho rằng người luyện võ cùng lắm chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, vì dù sao cũng đều là loài người, nếu đụng phải các loại vũ khí hạng nặng hay áo giáp thì cũng không thể đấu lại.
Nhưng từ sau khi nói chuyện với ông Kiều, anh đã biết được người học võ có chia cấp bậc rõ rệt, cảnh giới càng cao thì thực lực càng mạnh, những gì anh biết lúc trước đều không đúng chút nào.
Thực lực bây giờ của anh đã đạt đến mức thả nội lực ra ngoài và làm đối thủ trong vòng mười mét bị thương một cách vô hình, vậy những người ở cảnh giới Tôn Sư mạnh hơn anh sẽ như thế nào đây?
Đến được đó rồi thì sẽ không sợ hãi vũ khí nóng của thời đại bây giờ sao?
“Sở Phàm, cậu phải biết rằng, bí ẩn trong cơ thể con người là vô hạn. Tôi biến thành quái vật như vậy, nguyên nhân đặc biệt là vì thể chất của tôi không giống người bình thường”, Vương Quyền nghĩ một lúc rồi nghiêm giọng nói,
“Nhưng khác nhau ở đâu thì tôi không thể nói cho cậu được, vì đó là bí mật lớn nhất của gia đình tôi, mong cậu hiểu cho”.
“Không sao, anh chịu nói cho tôi chuyện này là đã khiến tôi bất ngờ lắm rồi”.
Sở Phàm cười, vỗ vai Vương Quyền.
Trước đó, ấn tượng của anh về Vương Quyền là vô cùng bình thường, thậm chí còn hơi kém.
Nhưng hiện tại anh thấy người này cũng rất dễ nói chuyện, lúc trước anh ta đối địch với anh có lẽ là vì sợ anh sẽ cướp Hoàng Phụng đi.
Sau đó, hai người về phòng ăn, vừa uống trà vừa nói những chuyện thú vị.
Kết thúc bữa ăn, bốn người tạm biệt nhau, Hoàng Phụng và Vương Quyền đi thẳng đến sân bay, chuẩn bị về nhà thông báo chuyện kết hôn cho gia đình hai bên.
Sở Phàm và Hứa Vạn Sơn đều nhận được thiệp mời, nhưng Sở Phàm không chắc có đến được không, vì anh còn phải tham gia cuộc đọ sức trở thành người thừa kế quan trọng nhất này.
Cuộc thi này chỉ tổ chức một lần, sau khi con cháu mỗi một thế hệ của dòng họ đã tham gia luyện tập xong.
Mà nội dung cuộc thi không có lần nào giống nhau, nên không ai biết lần này sẽ thi cái gì. Nhưng có là gì đi nữa thì cũng không nằm ngoài thử thách tổng hợp về các phương diện như thực lực bản thân, tình hình kinh doanh, mối quan hệ, góc nhìn chung và khả năng thực hành.
Một tuần sau, cuộc đọ sức trở thành người thừa kế sẽ chính thức bắt đầu.
Sở Phàm không nhận được thông báo về nhà, nhưng lại nhận được một mật hàm của nhà họ Sở.
Nội dung chi tiết là về vòng một của cuộc thi, cùng với những việc cần chú ý và điều kiện để đánh giá thành tích.
Xem xong mật thư, Sở Phàm cho tờ giấy vào máy hủy giấy, khiến nó biến thành những mảnh vụn.
“Cậu chủ, nội dung của vòng một là gì vậy?”
Bác Đinh, Giang Mậu, Hàn Nham, Minh Khuê và một số cấp dưới thân cận khác của Sở Phàm đều có mặt ở đây.
Dù sao nếu muốn thắng thử thách mà chỉ dựa vào mỗi bản thân Sở Phàm thì không thể đủ được.
“Vòng một không khó, là về kinh doanh và quản lý, mục tiêu để thắng là thâu tóm xí nghiệp của những thí sinh khác, người nào thâu tóm được nhiều nhất sẽ thắng!”, Sở Phàm nheo mắt, trầm giọng đáp.