Chàng Rể Phi Thường

Chương 462: Kết cục của Khâu Bình Tân




Khi biết được chân tướng sự việc, Tô Nhung Mã tức đến mức suýt nữa thì nhồi máu cơ tim.

Nhưng dù sao ông ta cũng đã từng trải qua nhiều sóng gió quen rồi nên cũng mau chóng lấy lại được tinh thần.

Đôi nam nữ chết tiệt đã cắm sừng ông ta kia đã bị ông ta trừng trị một phen, không chỉ lấy được nhiều chứng cứ có giá trị từ miệng bọn họ, mà cuối cùng còn bị ông ta đánh cho gãy chân gãy tay rồi nhốt dưới tầng hầm.

Nhưng tiếc là đôi nam nữ chết tiệt đó cũng chỉ là nhận tiền của người khác để làm theo, còn nhận tiền của ai thì bọn họ cũng không biết.

Tô Nhung Mã cảm thấy không can tâm, ông ta thề nhất định phải tìm ra bằng được kẻ đứng sau chuyện này, nghĩ về cả đời vất vả nỗ lực của mình mới có được thành quả ngày hôm nay, cuối cùng lại bị người khác phá hỏng.
Cục tức này ông ta không nuốt trôi.

Thế là ông ta không chỉ cho hủy cuộc hội đàm công bố tin tức mà đã chuẩn bị từ trước, mà tự bản thân cũng biến mất luôn.

Như vậy không những có thể khiến tất cả mọi người không biết rõ ngọn ngành sự việc, mà còn có thể làm dịu đi nỗi tức giận trong lòng người dân.

Xã hội bây giờ chỉ trích ông ta và Hoành Nhuận Tân Thiên Địa càng nhiều thì chờ sau khi chân tướng được phơi bày, mọi chuyện được rõ ràng thì sẽ càng tốt cho ông ta và Hoành Nhuận Tân Thiên Địa.

Nghe đến đây, Sở Phàm không khỏi lắc đầu, tự nhủ rốt cuộc đúng là lão cáo già lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm có khác.

Bất kể thế cục có khó khăn đến đâu cũng đều có thể tìm ra được điểm mấu chốt để phá vỡ và còn tối đa được lợi ích của mình nữa.
Không nghĩ nữa, Sở Phàm nhìn Tô Nhung Mã một cái ra hiệu bảo ông ta cứ nói tiếp đi.

Tô Nhung Mã uống một hớp trà rồi tiếp tục nói: “Vậy sau đó chính là lúc cuộc đọ sức của những người thừa kế được bắt đầu, việc điều tra của chúng tôi gặp phải rất nhiều khó khăn”.

“Không những vậy, còn có người đến đàm phán với tôi, nói một cách rất thẳng thừng là nếu không muốn Hoành Nhuận Tân Thiên Địa bị biến mất thì ngoan ngoãn chuyển nhượng cái trung tâm thương mại cao cấp này cho bọn họ, nếu không trong vòng ba ngày Hoành Nhuận Tân Thiên Địa buộc phải đóng cửa!”

Tô Nhung Mã biết người đến tìm ông ta để đàm phán chắc chắn là đàn em của kẻ đứng sau sự việc lần này, vì tên đó đến với bộ dạng không sợ ai, rõ ràng là có kẻ đứng sau chống lưng.

Quả không sai, ông ta vốn định men theo manh mối này để điều tra, nhưng lại gặp phải trở ngại rất lớn, gia thế của đối phương lớn quá sức tưởng tượng của ông ta, thậm chí còn ở đẳng cấp cao hơn ông ta rất nhiều.
Bất lực, ông ta chỉ còn cách đi tìm đối tác mới, kéo đối phương vào để cùng đối phó với kẻ đứng sau kia.

Khâu Bình Tân và nhà họ Khâu đứng sau cậu ta chính là đối tượng mà ông ta muốn tìm lần này.

Đúng lúc Khâu Bình Tân lại luôn thích Tô Yên Nhiên, ông ta muốn nhân cơ hội này tác thành cho hai người, dù sao Tô Yên Nhiên cũng đã đến tuổi kết hôn, Khâu Bình Tân ngoài tính cách có chút cực đoan ra thì các mặt khác đều rất được, gả Tô Yên Nhiên cho cậu ta sẽ không bị mất mặt.

Đương nhiên trong cả quá trình Tô Nhung Mã luôn nghĩ về chuyện mình bị mất mặt vừa rồi, nhất định phải lấy lại được thể diện, nhất định bằng mọi giá phải khiến cho kẻ đứng đằng sau kia phải trả giá.

Và ông ta không hề nghĩ đến cảm xúc của Tô Yên Nhiên, thậm chí chưa bao giờ hỏi cô là có đồng ý gả cho Khâu Bình Tân hay không.
Thế là mới có cái cảnh tượng vừa rồi, Tô Yên Nhiên tìm một người giả làm bạn trai cô để phản đối cái chuyện làm mối kia của bố cô.

Nhưng không ngờ “cậu sinh viên mới tốt nghiệp đại học” mà Tô Yên Nhiên tìm bừa đến lại là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn, là cấp trên của bố cô.

Nghe xong hết mọi chuyện, khóe miệng Sở Phàm hơi nhếch lên mỉm cười.

“Cho nên gặp phải chuyện như thế này ông lại không tìm đến sự giúp đỡ của cao ốc Thiên Môn là vì ông cảm thấy không dám mặt dày, sợ tôi sẽ trách ông à?”, anh nhìn Tô Nhung Mã mà hỏi.

Tô Nhung Mã cảm thấy hơi ngại, rồi gật đầu nói: “Đúng là như vậy, nhưng chủ yếu vẫn là tôi biết thời gian này cậu đang tham gia cuộc đọ sức giữa những người thừa kế, nên chuyện này tôi không dám làm phiền tới cậu!”

“Ông đúng là hồ đồ quá”.
Sở Phàm đặt tách trà xuống, anh lắc đầu nói: “Tô Nhung Mã, ông dù sao cũng đã xông pha ngoài xã hội cả đời rồi, sao đến giây phút cuối cùng lại ngốc ngếch thế?”

“Ông nói xem ông kinh doanh Hoành Nhuận Tân Thiên Địa bao nhiêu năm như vậy, nếu đối phương chỉ là muốn khu trung tâm thương mại này thì lấy lúc nào chẳng được, sao cứ phải đúng lúc tôi vừa tham gia cuộc đọ sức giữa những người thừa kế với nhau thì lại đến tìm chứ, mấu chốt của chuyện này lẽ nào ông vẫn không hiểu à?”

“Ý của cậu chủ là...?”

Hai mắt Tô Nhung Mã sáng lên, ông ta kinh ngạc nói: “Hành động lần này của đối phương trông thì giống như muốn lấy được Hoành Nhuận Tân Thiên Địa, nhưng mục đích thực sự chính là muốn cắt bớt thế lực của cậu chủ để cạnh tranh ngôi vị thừa kế với cậu đúng không?”
“Cho nên kẻ đứng sau vụ này thực ra cũng chính là một người con cháu của nhà họ Sở?”

“Nếu không ông nghĩ vì sao tôi lại phải đích thân đến đây làm gì?”

Sở Phàm vỗ vai ông ta rồi cười nói: “Thôi tôi đã đến đây rồi thì cứ giao việc này cho tôi đi”.

“Còn chuyện gả con gái ông thì tôi thấy thôi được rồi đấy, đối thủ là người nhà họ Sở, đừng nói là ông và cái anh họ Khâu kia liên kết với nhau, kể cả có mười người như các ông thì cũng không phải là đối thủ của người ta đâu”.

“Chờ đã, cậu nói thế là có ý gì?”

Sở Phàm vừa nói dứt, Khâu Bình Tân sa sầm mặt mày rồi hỏi.

Anh ta không hề biết những lời nói của Sở Phàm có nghĩa là gì, nhưng thấy thái độ của Tô Nhung Mã đối xử với Sở Phàm lại cung kính như vậy, trong lòng anh ta đoán được Sở Phàm cũng là nhân vật không dễ gây sự, cho nên anh ta vốn dĩ không định lên tiếng sợ làm cho Sở Phàm không vui.
Nhưng anh ta không nói không có nghĩa là anh ta sợ Sở Phàm, vừa rồi Sở Phàm nói câu đó có nghĩa là gì, khinh thương nhà họ Khâu của anh ta?

Đúng lúc Khâu Bình Tân chuẩn bị dạy cho Sở Phàm bài học thì điện thoại trong túi quần anh ta đột nhiên reo lên.

“Cậu cứ đợi đấy!”

Anh ta chỉ vào Sở Phàm rồi lấy điện thoại ra xem, thấy ông nội anh ta gọi tới.

“Ông nội, ông gọi cho cháu có chuyện gì vậy ạ?”

Không dám chần chừ, Khâu Bình Tân vội vàng nghe điện thoại rồi lễ phép nói.

Ông nội anh ta tên là Khâu Thắng Hải, là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Khâu, không một người con cháu nào trong nhà họ Khâu dám làm trái lời ông ta, trừ khi người đó không muốn mang họ Khâu nữa.

“Bình Tân, cháu đang ở đâu thế?”

Trong giọng nói của ông già không có một chút cảm xúc nào, ông ta bình thản hỏi.
Khâu Bình Tân đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, trong lòng có chút bất an mà cười gượng nói: “Ông nội, cháu đang ở công ty ạ”.

“Hừ”.

Anh ta vừa nói dứt, ông già đã cười khẩy một tiếng: “Ông cho cháu một cơ hội cuối cùng, trước mặt cháu có phải là có cậu Sở không?”

“Ông nội, sao ông...!”

Khâu Bình Tân ngớ người ra, anh ta sợ hãi nhìn xung quanh xem có phải ông nội anh ta đã lắp camera ở đây không, chứ nếu không sao lại biết chuyện này được.

Nhưng phía sau còn có chuyện khiến anh ta càng ngạc nhiên hơn.

Khâu Thắng Hải nói tiếp: “Và vừa rồi hình như cháu còn hỗn láo dám chỉ tay thẳng mặt vào cậu Sở chứ gì?”

Khi nghe thấy câu này, Khâu Bình Tân sững sờ đến chết lặng.

Lần này, anh ta có không muốn tin cũng phải tin rằng ông nội anh ta chắc chắn đã lắp camera ở đây.
Khâu Thắng Hải cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cháu nội mình, ông ta nói tiếp: “Nếu ông đã không đoán nhầm thì giờ cháu chặt đứt ngón tay của mình luôn đi, rồi cút ngay về nhà, may ra ông còn suy nghĩ sẽ giữ lại cháu ở cái nhà này, nếu không thì cháu đi đâu thì đi đừng bao giờ về nữa!”