“Vậy thì tốt, tớ sắp xuống đến nơi rồi, cậu ở nhà chờ tớ chút nhé”, Tôn Tuyết vui vẻ nói.
Cúp điện thoại, Sở Phàm vội vàng ôm lấy hộp giấy rồi chạy như bay về biệt thự.
Giữa đường, vì tốc độ quá nhanh, nên có mấy món đồ lót bị gió thổi bay vắt vẻo trước ngực Sở Phàm, nhưng anh cũng mặc kệ.
Phải biết rằng, bến tàu cao tốc cách đây không xa, đi đường chỉ mất mười phút là đến thôi, nếu Tôn Tuyết gọi xe thì năm phút là tới nơi, mà đây là lần đầu cô ấy đến đây nên chắc chắn sẽ gọi xe rồi.
Nhỡ cô ấy thấy Sở Phàm đang ôm chiếc hộp chứa một đống đồ lót của mình chạy khắp nơi thì sẽ cho rằng Sở Phàm là loại biếи ŧɦái mất.
Vừa lúc ấy thì lại có một nhóm các cô trung niên đang nhảy quảng trường ở chỗ Thanh Lâm Các.
Một người trong đó nhìn thấy người đàn ông đầu đội một món nội y màu hồng dâu tay, còn ôm một hộp toàn đồ lót gợi cảm đang chạy như điên.
“Bắt lấy dâʍ tặc, có kẻ trộm đồ lót kìa!!”
Bà cô hét lên rất to, lôi kéo ánh nhìn của tất cả mọi người.
Tim Sở Phàm nảy lên, anh không dám dừng lại mà chạy như bay về biệt thự.
Nhóm phụ nữ kết thành đoàn chạy vội theo anh, cảnh tượng đã trở nên vô cùng kịch liệt, đến mức không thể hình dung nổi!
Trong chốc lát, Sở Phàm kéo giãn khoảng cách với nhóm các mẹ, anh lách sang bên phải chạy về biệt thự.
Nhưng không ngờ Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang ngồi xem TV ngoài phòng khách!
Hai cô gái đang cười vui vẻ thì thấy Sở Phàm cùng chỗ nội y từ bên ngoài chạy vào.
Lúc đóng cửa vẫn còn nghe thấy những tiếng kêu gào ầm ĩ, khiến hai cô gái không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Mau mau, hai người mau giúp tôi sắp xếp lại đồ đạc trong này đi”.
Sở Phàm mặc kệ mọi thứ, đặt hộp giấy xuống trước mặt Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, còn mình thì ngồi một bên thở hồng hộc.
“Anh Sở Phàm, anh lấy mấy món đồ này ở đâu vậy?”
Trần Mộng Dao nhặt một cái qυầи иɦỏ lên, phát hiện là loại bản thân chưa mặc bao giờ, cả khuôn mặt liền đỏ lên.
Sở Phàm hít một hơi thật sâu, rồi bảo bọn họ sắp xếp trước, anh sẽ từ từ kể lại sau.
Mấy thứ này đều là đồ đạc bí mật của phụ nữ, anh động vào là đã không thích hợp rồi, nếu bây giờ anh còn sắp xếp chỗ đó nữa thì càng kỳ quái hơn, cho nên chỉ đành nhờ Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết thôi.
Trong lúc hai cô gái đang sắp xếp lại thì Sở Phàm cũng kể lại mọi chuyện một lượt.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đều là người hiểu chuyện, nghe Sở Phàm kể xong thì cũng biết và không làm ầm lên với Sở Phàm.
“Em có chút ấn tượng với chị Tôn Tuyết này đấy, dù sao chuyện chị ấy livestream cũng nổi khắp trường mà”, Trần Mộng Dao lấy băng dính ra dán lại hộp, vừa suy nghĩ vừa nói.
“Không ngờ cuối cùng chị ấy lại bị ép thôi học, lời nói của con người đáng sợ thật”.
“Ừ, lúc ấy ai cũng coi cô ấy là dạng người đó, khiến cô ấy và lớp cô ấy bị ảnh hưởng không nhỏ, tuy thôi học là việc không thể tránh khỏi nhưng cũng coi như là một loại giải thoát”, Sở Phàm gật đầu nói.
Lúc này, điện thoại của Sở Phàm vang lên, Tôn Tuyết đã đến bên ngoài Thanh Lâm Các.
“Sở Phàm, tớ đến trước cửa Thanh Lâm Các rồi, đi đến chỗ cậu ở kiểu gì nhỉ?”, giọng nói trong trẻo của Tôn Tuyết từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Cậu cứ ở đó đi, tớ qua đón cậu”, Sở Phàm nghĩ rồi quyết định tự mình đi đón Tôn Tuyết.
Rất nhanh sau đó, anh nhìn thấy Tôn Tuyết mặc một bộ váy dài mát rượi, tóc dài phấp phới bay đang đứng ở cửa.
Không thể không nói, Tôn Tuyết rất xinh đẹp, nếu không cô ấy cũng sẽ chẳng có ý định mở phòng livestream.
Hiện giờ những streamer đang nổi tuy cũng đều có thể nhờ vào các phần mềm chỉnh sửa sắc đẹp, nhưng vẫn phải có vẻ đẹp nền tảng, chứ nếu như Thị Nở thì có dùng nát phần mềm cũng không ai cứu nổi.
Mà Tôn Tuyết thì vốn đã rất xinh đẹp rồi.
Ví như bây giờ, cô ấy chỉ trang điểm nhẹ, nhưng vẫn làm cho mắt Sở Phàm phải sáng lên.
Nếu rèn luyện thêm khí chất và cách ăn nói thì cô ấy rất có khả năng sẽ trở thành một Thẩm Lăng Khê thứ hai, nếu không thì cũng có thể thành minh tinh cỡ Sở Khả Khả và Liễu Thất Nguyệt.
“Sở Phàm~”
Tôn Tuyết thấy Sở Phàm thì vui mừng khôn xiết, liền kéo vali chạy về phía anh.
Nhưng vì vội quá nên giày cao gót bị vấp khiến cả người cô ngã xuống.
Sở Phàm theo bản năng bước lên phía trước, ôm Tôn Tuyết vào lòng, một mùi hương mềm dịu tỏa ra khiến tim Sở Phàm đập nhanh không ngừng.
“Xin lỗi cậu, tớ không cố ýđâu”.
Mặt Tôn Tuyết cũng đỏ cả lên, vội vàng tách ra khỏi Sở Phàm, hai tay sửa sang lại quần áo của mình.
“Không sao, gặp lại bạn cũ kích động là chuyện thường ấy mà”, Sở Phàm nháy mắt, nhanh chóng hóa giải sự lúng túng.
Sau đó, hai người cùng quay về biệt thự.
Tôn Tuyết không quen Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, nên lúc đầu còn hơi ngại, vì cô không biết Sở Phàm đã có bạn gái rồi, mà lại còn tận hai cô...
Nhưng Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đều là người thoải mái, nên cũng nhanh chóng bắt chuyện với Tôn Tuyết.
Ba người nói chuyện vui vẻ như vậy làm Sở Phàm thở phào một hơi.
Ăn cơm trưa xong, đến chiều, Sở Phàm đưa Tôn Tuyết đến công ty giải trí Hành Tinh.
Lục Bình, chủ của công ty này đã nhận được tin tức từ trước và đang chờ ở dưới nhà. Khi nhìn thấy Tôn Tuyết bên cạnh Sở Phàm, ánh mắt của một người lão làng trong việc tìm kiếm ngôi sao bỗng sáng hẳn lên.
Thậm chí ông ta còn không cả chào hỏi Sở Phàm đã đánh giá Tôn Tuyết một hồi.
Tôn Tuyết bị ông ta nhìn đến mất tự nhiên, cảm giác như đang không mặc gì ấy, nhưng có Sở Phàm đứng cạnh khiến cô bớt áp lực hơn.
Một lúc sau, tổng giám đốc Lục Bình mới thu hồi lại ánh mắt.
Ông ta nhìn sang Sở Phàm và khen ngợi: “Cậu chủ, đây là cô Tôn mà cậu nhắc đến trong điện thoại ư, quả nhiên là một mầm non tốt, nói thật, người có điều kiện thế này thì những năm gần đây chỉ tôi chỉ thấy ở mỗi Thẩm Lăng Khê thôi”.
“Haha, vậy là ánh mắt của tôi cũng được đấy chứ nhỉ”.
Sở Phàm cười lớn, ánh mắt tự đắc.
Rồi anh nói tiếp: “Vậy tôi để Tôn Tuyết ở đây nhé, anh cứ bọc cô ấy lại đã, dù sao bây giờ Thẩm Lăng Khê tuy nổi nhưng cũng có rất nhiều hạn chế, ví dụ cô ấy chủ yếu theo phái tươi trẻ thuần khiết, cho nên nếu được thì anh có thể cho Tôn Tuyết một tạo hình khác”.
“Đó là chuyện đương nhiên rồi!”
Lục Bình gật đầu đồng ý: “Tôi chỉ nói cô Tôn đây có cùng điều kiện với Thẩm Lăng Khê, chứ không nói sẽ biến cô ấy thành Thẩm Lăng Khê thứ hai đâu. Cô Tôn là cô Tôn, cô ấy có khả năng trở thành một ngôi sao nổi tiếng thứ hai!”
Nghe vậy, Sở Phàm cũng yên tâm hơn.
Tôn Tuyết ở một bên thì hơi ngơ ngác, mãi sau mới lên tiếng: “Sở Phàm, cô Tôn mà hai người nói, là tớ sao?”
Nghe cô ấy nói xong, Sở Phàm và Lục Bình nhìn nhau rồi phá lên cười.