Chàng Rể Phi Thường

Chương 47: Không bán cho mày đấy




“Anh vẫn còn tiền à mà định mua xe?” Trần Mộng Dao bỗng nhiên tỉnh cả ngủ, ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.

Sở Phàm gãi đầu gãi tai cười: “Hi hi, thực ra lần trước anh trúng xổ số cũng hơi nhiều, vẫn chưa tiêu hết, chắc là đủ để mua chiếc xe cho tiện đi lại, chủ yếu là vì em ngày nào cũng đến công ty rồi về nhà về trường đều bất tiện, nên có xe rồi anh sẽ đưa đón em.”

Trần Mộng Dao nghe thấy câu đó xong tuy trong lòng cảm động lắm nhưng sắc mặt vẫn hơi buồn rầu: “Nhưng mọi người đều biết anh không có tiền, bọn họ đều nghĩ đấy là tiền mà em cho anh, như thế chẳng phải bất công với anh à? Nhiều tin đồn tiêu cực quá, đến lúc đó giải thích cũng khó.”

“Đã nói em ngốc mà em còn không tin, em cứ nói là anh trúng xổ số thì bọn họ làm được gì nào?” Sở Phàm nhún vai giơ hai tay ra: “Với lại, giờ anh đã ra khỏi nhà họ Trần rồi, mối quan hệ hôn ước ba năm cũng đã hủy, có thế nào thì cũng chưa đến lượt nhà họ Trần quản, việc gì phải nghe mấy lời đồn đại làm gì?”
“Vâng...... thôi được vậy, anh định mua xe gì thế? Anh còn bao nhiêu tiền? Em có chút tiền ở đây, chuyển cho anh luôn.” Nói xong Trần Mộng Dao cầm điện thoại lên, chưa đợi Sở Phàm từ chối cô đã chuyển thẳng vào tài khoản của anh, Sở Phàm nhìn thấy điện thoại thông báo nhận được một trăm nghìn.

“Em lấy ở đâu ra nhiều tiền vậy?”

“Em...... em chẳng phải đã nói là sẽ tích cóp tiền cho anh à, làm dự án kiếm được nhiều lắm, em chỉ lấy một ít thôi, chứ không lấy nhiều.” Trần Mộng Dao đỏ mặt.

Thật ra mà nói vị trí này của cô lấy cả vài triệu cũng chẳng có vấn đề gì cả, Trần Mộng Vũ không muốn rút tiền riêng, chỉ một lòng muốn thực hiện tốt dự án, cho nên gần như chẳng lấy bao nhiêu tiền của dự án cả.

“Có tiền thì em giữ lấy cho bản thân đi, em ở vị trí này rồi nhà họ Trần sẽ không cho em tiền tiêu vặt nữa đâu, số tiền này em chắc chắn sẽ cần dùng đến.” Sở Phàm nói xong liền chuyển lại số tiền đó cho cô, anh bước về phía trước kéo tay Mộng Dao, hai người cùng rời khỏi công ty.
Khi hai người vừa đến trước cổng showroom 4S, Trần Mộng Dao định quay người đi.

“Xe Mercedes đắt quá, một chiếc cũng mấy trăm nghìn, nhà em có bác cả và bác hai mới đi được hạng xe này, chúng mình không mua xe này được đâu, nếu không sau này không có tiền mà bảo dưỡng ấy.” Trần Mộng Dao kéo tay Sở Phàm.

“Anh có tiền mà lo gì.” Sở Phàm dắt Mộng Dao đi thẳng vào trong showroom.

Trên chiếc sofa bên trong showroom có mấy cậu thanh niên trẻ ngồi ở đó cười nói, sau khi thấy Sở Phàm và Mộng Dao bước tới, nụ cười trên gương mặt họ trở nên có hơi ngạc nhiên.

“Đây chẳng phải là Sở Phàm à? Mày đến showroom của cậu tao làm gì đấy?” Lữ Văn cười hỏi.

Không sai, tên tóc vàng hoe, người gầy, chính là tên Lữ Văn ngang ngược hống hách trong phòng live của Tôn Tuyết tối qua, hắn có nick là Bịch Sữa Nhỏ, showroom 4S này không phải là của nhà cậu hắn, mà cậu hắn chỉ là giám đốc bộ phận ở đây thôi, nhưng vì quen biết rộng nên làm ăn cũng khá thuận lợi.
Lữ Văn cậy có cậu của hắn ở đây nên cũng được một chân làm ngoài giờ, mỗi tháng chẳng cần làm gì cũng có năm sáu nghìn tệ tiền lương, rảnh rỗi lại đưa mấy người bạn đến uống trà ăn bánh ngọt, ra vẻ hoành tráng lắm.

“Cô em này là ai thế?”

“Không liên quan gì đến mày.” Sở Phàm trả lời.

“Cứng rắn gớm nhỉ? Nhìn bộ dạng của mày lúc đứng trước Trần Mộng Vũ, là một thằng đàn ông tao còn thấy buồn nôn thay mày, mày có bản lĩnh tí đi được không? Bị người ta hành hạ ba năm xong cuối cùng đá hẳn luôn thế à?”

“Em gái, bỏ hắn đi, anh nuôi, hạng vô dụng như hắn đến bản thân còn không nuôi nổi, suốt ngày ship đồ ăn để nuôi gái, bạn gái cũ của hắn coi hắn như chó ấy, em mà yêu hắn thì sẽ không có hạnh phúc đâu, có khi còn bị người ta cười cho ấy.” Lữ Văn nhìn Trần Mộng Dao với con mắt hau háu.
Dáng vẻ Trần Mộng Dao khiến cho người khác cảm giác cô vô cùng ngây thơ trong sáng, kiểu người con gái này đối với bọn chơi bời gái gú hoặc bọn đã yêu qua vài em mà nói, có thể coi là cực phẩm, từ lúc cô bước vào showroom ánh mắt của Lữ Văn đã luôn để ý rồi, sau khi nói xong càng bộc lộ rõ được suy nghĩ của hắn.

Sở Phàm không để ý hắn, dắt Mộng Dao đến quầy lễ tân, cô lễ tân xinh đẹp đang ngồi ở đó.

“Tôi muốn mua xe, ở đây có nhân viên bán hàng không vậy?”

Cô nhân viên lễ tân không nói gì, Lữ Văn đi tới bên cạnh rồi nói: “Tao không nghe nhầm đấy chứ sinh viên nghèo vượt khó Sở Phàm? Loại mày mà đòi mua xe? Mày có biết đây là cửa hàng nào không? Là showroom 4S chứ không phải Mitsubishi, đừng có nhìn nhầm logo đấy nhé, đến bạn gái mày còn không nuôi được, lại còn muốn mua Mercedes á?”
“Nào nào, mày đứng đó đừng động đậy, để tao quay clip, gửi vào trong nhóm của các lớp cho mọi người giải trí tí nhỉ.”

Lữ Văn lấy điện thoại ra mở camera, hướng thẳng vào Sở Phàm và Trần Mộng Dao, chưa kịp quay thì đã bị Sở Phàm lấy tay che lại.

“Ở đây mọi người không có bảo vệ à? Khách hàng đến đây bị quấy rầy như thế này, nhân viên showroom lại đứng im nhìn?” Sở Phàm quay đầu nhìn về phía cô lễ tân.

Hai cô lễ tân xinh đẹp nhìn nhau rồi nói với giọng bất lực: “Anh Lữ Văn cũng là nhân viên bên chúng em ạ, cậu anh ấy là giám đốc kinh doanh bên em, có vấn đề gì anh cứ thương lượng với anh Lữ Văn là được ạ.”

“Thương lượng với hắn? Mấy người nghĩ thái độ này của hắn là thái độ chuẩn mực của một nhân viên bán hàng à?”

Sở Phàm phì cười, gặp phải bọn có tí quan hệ rồi hống hách ngang ngược đúng là rắc rối, nếu để Sở Phàm mua lại cả showroom 4S này rồi tiến hành cắt giảm nhân viên thì có hơi thái quá, hơn nữa thân phận của anh sẽ bị bại lộ, và khi dòng họ đánh giá năng lực của con cháu cũng sẽ đánh giá kém hơn, nhưng nếu không làm như vậy, không đủ để trừng phạt những loại tiểu nhân hống hách, kiêu ngạo, không coi ai ra gì này, cũng không thể xả được sự tức giận trong con người anh.
Lúc này Lữ Văn được đà càng ra oai, đưa hai thằng bạn đến trước mặt Sở Phàm dương dương tự đắc, như kiểu mày tức tao nhưng lại không làm gì được tao.

“Không ngờ chứ gì? Bố mày chính là nhân viên ở đây, bán hàng rồi xử lý mọi chuyện, hôm nay bố mày sẽ xử mày, đừng nói là mày không có tiền cố tình đến đây gây sự, kể cả mày có thể mua trả góp, tao cũng không bán cho mày, mày làm gì được tao nào?” Lữ Văn nghếch đầu lên cười lớn.

“Thằng cha này sắp bị anh Văn chọc cho tức chết rồi kìa.” Hai tên đi giày lười mặc quần áo bó sát, tóc vàng hoe đang bưng cốc cà phê đứng bên cạnh nhìn.

“Không thế không được, hôm nay phải dạy cho hắn một đạo lý, trên đời này mối quan hệ và gia thế quyết định tất cả, khố rách áo ôm rồi thì ngoan ngoãn bò xuống mà nằm với chó thôi, lại còn muốn mua Mercedes? Ha ha ha ha.” Lữ Văn cười nghiêng ngả.
“Xem ra mày nghĩ rằng ở cái showroom này, một nhân viên bán hàng như mày hoặc một giám đốc kinh doanh như cậu mày là đủ để quyết định tất cả đúng không?” Sở Phàm không những không tức giận mà còn cười khẩy.

“Hả? Đúng đấy, quyết định được tất cả đấy, mày có ý kiến gì? Có ý kiến ý cò gì thì cũng phải câm mồm cho tao.”

“Sếp của các cô đâu rồi?” Sở Phàm quay sang nhìn cô nhân viên lễ tân.

“Em xin lỗi ạ, ngoài hội viên ra thì chúng em không thể giúp anh liên hệ với sếp được ạ.” Cô lễ tân xinh đẹp mỉm cười nói.

“Giờ tôi làm thẻ hội viên luôn.” Sở Phàm nói với giọng chắc nịch.

“Làm thẻ hội viên? Buồn cười chết mất, làm thẻ hội viên thì ít nhất phải nạp một triệu, lại còn làm thẻ hội viên, ôi buồn cười quá đi thôi, mày tưởng chỗ bọn tao đây là siêu thị à? Miễn phí làm thẻ hội viên cho mày?” Lữ Văn vỗ đùi đôm đốp nói.
“Chúng mình đi thôi anh Sở Phàm.” Trần Mộng Dao cắn chặt môi kéo tay Sở Phàm.

“Làm thẻ hội viên.” Sở Phàm đập luôn chiếc thẻ ngân hàng lên trên bàn quầy lễ tân.