Chàng Rể Phi Thường

Chương 471: Người chồng hung ác




Đưa mắt nhìn theo hai đứa bé đi vào nhà, Châu Lê Phươn mới đi theo sau Sở Phàm ra khỏi khu nhà ở, lên một chiếc xe không quá bắt mắt ngồi.

Bên trong xe, Thẩm Lăng Khê đã tẩy trang, để lộ mặt mộc.

Khi Châu Lê Phương lên xe, hai người nhìn nhau, khuôn mặt cả hai nhất thời lộ ra cảm xúc khó tin.

“Lê Phương…”

“Ôi Lăng Khê, là cậu à!”

Thẩm Lăng Khê nhẹ giọng gọi, Châu Lê Phương lại không kìm được mà hai mắt đỏ hồng, tiến lên ôm chặt lấy Thẩm Lăng Khê, trong lời nói nghẹn ngào chứa đầy nỗi nhớ thương và cả tức giận.

“Đồ xấu xa nhà cậu, làm ngôi sao nổi tiếng thì ghê lắm rồi, mặc kệ tớ suốt bao nhiêu năm nay luôn. Cậu có biết tớ nhớ cậu lắm không hả. Lúc tớ cưới cũng không tìm được cậu để làm phù dâu, cậu biết tớ buồn cỡ nào không?”, Châu Lê Phương tức giận không ít, còn mạnh mẽ véo Thẩm Lăng Khê mấy cái.
Thẩm Lăng Khê biết mình không đúng, nên không những không phản kháng mà cứ để cho Châu Lê Phương “trừng phạt” mình.

Một lúc sau, khi hai người đã bình tĩnh lại thì Sở Phàm mới nói: “Được rồi, Lăng Khê, hôm nay chúng ta không chỉ đến để ôn lại chuyện cũ thôi đâu, cô mau nói chuyện chính đi”.

“Chuyện chính, chuyện chính gì cơ?”

Châu Lê Phương ngơ ngác hỏi.

Thẩm Lăng Khê bất lực, bèn đem mọi chuyện kể lại cho Châu Lê Phương nghe.

Châu Lê Phương nghe xong thì liền trở nên tức giận: “Cái tên Chiêm Đào đó thật sự quá khốn nạn, lúc còn ở trường tớ đã biết ngay anh ta chả phải loại tốt đẹp gì rồi, khi ấy tớ bảo cậu đừng đồng ý rồi nhưng cậu không nghe, giờ thì hối hận chưa?”

Mặc dù giọng nói của cô ấy mang theo sự trách móc, nhưng Sở Phàm vẫn biết là Châu Lê Phương chỉ đang thật lòng quan tâm Thẩm Lăng Khê mà thôi.
“Cô Châu, hiện giờ trách móc nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cô có thể giúp Lăng Khê chứng minh rằng cái người tên Chiêm Đào đó thật ra chưa từng tiếp xúc thân mật với cô ấy không?”, Sở Phàm nói.

Châu Lê Phương nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đương nhiên là có thể chứng minh giúp Lăng Khê, nhưng tôi sợ rằng sẽ chẳng có tác dụng gì. Từ sau khi kết hôn, tôi chỉ toàn tâm toán ý chăm sóc gia đình của mình. Anh cũng thấy ban nãy đi mua thức ăn tôi có dẫn theo hai đứa con đấy, đã từ lâu tôi không còn theo dõi mạng xã hội nữa rồi, giờ tự nhiên xuất hiện làm chứng, liệu có ai tin không?”

“Tin hay không không quan trọng, quan trọng là có người đứng ra nói”, Sở Phàm đáp.

“Vấn đề hiện giờ của Lăng Khê là, cái người Chiêm Đào đó đúng là bạn trai cũ của cô ấy, nếu như cô ấy chỉ xác nhận nửa vời thì người khác sẽ đi đoán mò linh tinh chứ sẽ không hoàn toàn tin tưởng cô ấy”,
“Nhưng nếu có người từng chứng kiến chuyện này ra làm chứng, thì lời nói của Lăng Khê sẽ có trọng lượng hơn, nhất là khi cô đã từng là bạn cùng bàn của cô ấy, lời nói của cô đáng tin hơn nhiều chứ”.

“Tôi hiểu rồi”.

Châu Lê Phương gật đầu: “Vậy tôi phải về nhà lấy điện thoại, hai người cho tôi số điện thoại đi, tôi làm xong thì sẽ thông báo với hai người?”

“Lê Phương, lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau, cậu không định mời tớ vào nhà ngồi sao?”

Châu Lê Phương vừa dứt lời thì Thẩm Lăng Khê đã bĩu môi, trách móc.

Sắc mặt Châu Lê Phương bỗng trở nên mất tự nhiên, cô ấy gượng cười: “Nhà tớ… không tiện lắm đâu, hay là để lần sau tớ hẹn cậu đi dạo phố nhé, ấy, xem cái đầu óc tớ kìa, giờ cậu đã là ngôi sao quốc tế rồi, sao có thể đi dạo phố với một người bình thường như tớ được chứ, tớ vô ý quá”.
“Không đâu, tớ trang điểm và ăn mặc kín kẽ thì sẽ không ai nhận ra đâu”, Thẩm Lăng Khê vội vàng nói.

Châu Lê Phương rõ ràng là không tin, cô ấy cười đáp: “Vậy để lần sau rồi nói, tớ về nhà trước đã, hai đứa nhóc ở nhà không biết có an toàn không nữa, tớ không yên tâm”.

Nói xong, cô mở cửa xe đi xuống. Nhưng ai ngờ, khi cô mở cửa xe ra, một con dao bếp từ bên ngoài bỗng vụt xuống!

“Con đàn bàn khốn nạn này, cô dám ra ngoài lăng loàn với người đàn ông khác sau lưng tôi à, tôi sẽ chém chết cô!”

Cùng với tiếng dao là một tiếng gầm phẫn nộ.

Châu Lê Phương sợ hãi, sắc mặt trắng bệch nhìn con dao đang bổ về phía mình, cô ấy thậm chí còn quên cả việc phải né tránh.

Thẩm Lăng Khê hét lên, nhưng lại không thể giúp được gì.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Sở Phàm vụt lên trước, nắm lấy cánh tay của người đang cầm dao kia rồi bóp mạnh.
Một tiếng “rắc” vang lên!

Kẻ hành hung gào lên thảm thiết, dao đã rơi khỏi tay, nhưng lại bị Sở Phàm dùng một tay khác bắt lại được.

Sau đó anh tung cước, kẻ đó kêu một cái “hự” rồi bóng dáng béo mập kia bay thẳng ra ngoài.

“Ái chà, con đàn bà khốn nạn này, cô còn dám để cho tình nhân đánh tôi à, cô giỏi lắm!”

Tên mập ngã lăn ra đất, nhưng vẫn gào to lên.

Người đi đường nghe thấy liền lập tức vây lại hóng, Sở Phàm đánh mắt với Thẩm Lăng Khê, cô liền lập tức đeo kính đen và khẩu trang, ngồi lại vào ghế, không hề thò đầu ra.

Mà Sở Phàm thì bước xuống xe, lạnh lùng nhìn tên mập đang ngã dưới đất, hỏi: “Anh là ai, sao lại dám ăn nói linh tinh như thế?”

“Tao là ai à?”

Tên mập trợn đôi mắt xếch lên, phẫn nộ nói: “Tao là chồng của con đàn bà khốn nạn Châu Lê Phương kia, mày là nhân tình của cô ta mà còn dám hỏi tao là ai à, mày là cái thá gì hả, biết chút quyền cước, đánh nhau liền tự cho mình giỏi đúng không?”
Nói xong, đám người hóng hớt bên đường liền hướng về Sở Phàm mà chỉ trỏ.

Lúc này, Châu Lê Phương cũng xuống xe, cô ấy chạy về phía tên mập, đỡ hắn ta lên rồi giải thích: “Ông xã, anh hiểu lầm rồi, em không có gì với anh ấy cả, em lên xe đó để gặp một người bạn của em thôi”.

“Thôi đi!”

Tên mập đẩy Châu Lê Phương ra, còn đánh cô một cái rồi mắng chửi: “Cô tưởng tôi là đồ ngu à, gặp mặt bạn bè ai lại đưa nhau lên xe, sao không đưa về nhà đi? Lại còn lên một con xe dán kính đen kín mít, chẳng lẽ là sợ người phát hiện à?”,

“Nếu không phải chủ cửa hàng tiện lợi thấy cô với thằng này đi cùng nhau, thì không biết tôi sẽ bị cô lừa bao lâu nữa đấy. Cô nói thật đi, cô đã cắm cho tôi bao nhiêu cái sừng rồi hả, không nói thì tôi sẽ đánh chết cô!”
Nói rồi, hắn ta lại giơ tay lên cao.

Sở Phàm không chịu được, bước lên phía trước nói: “Anh thà nghe một người không biết rõ ràng gì nói còn hơn là nghe vợ anh giải thích à? Anh lại còn đánh cô ấy nữa. Là đàn ông mà thế à?”

“Thế thì liên quan đếch gì đến nhà mày!”

Tên mập lườm Sở Phàm rồi lên giọng chửi rủa: “Mày cứ nói nhiều đi, chờ tao đứng dậy tao sẽ gϊếŧ mày!”

Tuy hắn nói vậy nhưng cũng chẳng có ý định đứng dậy, dù sao tay của hắn đã bị Sở Phàm bẻ gãy, không phải ai cũng chịu nổi.

Thấy người qua đường càng ngày càng có ý muốn hóng hớt, Sở Phàm đành phải quay lại xe, bảo Thẩm Lăng Khê đi xuống làm chứng.

Không phải là bảo Thẩm Lăng Khê lộ mặt, mà chỉ là chứng minh với mọi người rằng trên xe không chỉ có mỗi anh và Châu Lê Phương là được.
Quả nhiên, khi đám đông thấy trên xe còn một người phụ nữ nữa thì sự hiểu lầm liền tan thành mây khói.