Từ Khôn Tài trong lòng kinh ngạc, mới hiểu ra được Sở Phàm đã sớm biết người đứng sau chuyện này là ai.
Cậu ta cắn răng, khinh thường nói: “Cậu chủ cái quái gì, cậu chủ của ông đây chỉ có một thôi, mà chắc chắn cũng không phải là anh!”,
“Dù sao cũng đã có quy định rồi, trong thời gian thử thách diễn ra, dù có làm gì thì dòng họ cũng sẽ không truy cứu, nên nếu anh có vô tình mất mạng thì chắc dòng họ cũng không có ý kiến gì đâu nhỉ?”
Từ Khôn Tài lạnh lùng nói, đồng thời rút ra một con dao găm lạnh lẽo từ phía eo mình.
“Ồ, cậu tự tin về thực lực của mình quá nhỉ?”
Sở Phàm xoay cổ, cười tà ác: “Vừa hay hôm nay tôi vận động hơi nhiều, cả người hơi uể oải, lấy cậu ra luyện tập vậy”.
“Vận động gì cơ?”
Từ Khôn Tài nghe xong, cũng không hiểu Sở Phàm nói có ý gì.
Sở Phàm sẽ không rảnh đi giải thích với cậu ta, anh khẽ đạp chân xuống đất, rồi phi ra như một viên đạn.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã đến trước mặt của Từ Khôn Tài, người còn đang tràn đầy nghi ngờ trên khuôn mặt.
“Chút tài cỏn con mà cũng đòi chơi dao với tôi?”
Năm ngón tay bung ra, Sở Phàm cướp lấy con dao từ trong tay Từ Khôn Tài, đập mạnh chuôi dao vào bụng cậu ta, đá bay cậu ta ra ngoài.
Từ Khôn Tài kêu lên thảm thiết, cả người rơi xuống đất tạo nên một âm thanh đau đớn, cảm giác như muốn ọe hết cả ra.
Cậu ta không hề ngờ rằng Sở Phàm lại mạnh mẽ như vậy.
Chỉ với sức mạnh này, đừng nói là cậu ta, cho dù có là cậu chủ của cậu ta thì cũng không đỡ nổi một nắm đấm của Sở Phàm đâu.
Chẳng lẽ thực lực của cậu chủ nhánh chính lại mạnh mẽ đến vậy sao?
Nếu thật sự là như thế thì phân nhánh bọn họ sẽ không bao giờ có cơ hội lật ngược tình thế mất!
Từ Khôn Tài đau khổ nghĩ.
“Gọi cho cậu chủ của cậu đi”.
Sở Phàm bước đến trước mặt Từ Khôn Tài, đặt chân lên ngực cậu ta rồi nói.
“Đừng… Đừng có mơ, tôi có chết cũng sẽ không phản bội cậu chủ nhà tôi đâu!”, Từ Khôn Tài cũng có chí khí, kiên trì hét lên.
“Đồ ngu”.
Sở Phàm khinh thường mắng một câu, rồi nói: “Cậu tưởng tôi không biết cậu chủ của cậu là ai à? Bảo cậu gọi cho cậu ta, là vì tôi không muốn ra tay mà thôi, nếu không tôi tự mình đánh cũng được, nhưng như vậy thì không oai cho lắm”.
Dù sao, trong bối cảnh tiểu thuyết hiện đại này, chỉ có bọn đàn em mới gọi điện cho phe phản diện thôi, anh mà tự gọi thì còn gì hay nữa.
Từ Khôn Tài ngẩn người, im lặng một lúc rồi mới không cam tâm mà rút điện thoại ra, bấm nút gọi.
Cậu ta không hề cho rằng Sở Phàm đang khoác lác, nếu Sở Phàm biết tối nay cậu ta định gϊếŧ Trình Hạo, thì chắc chắn cũng sẽ biết toàn bộ hành động của cậu ta, chỉ là không để lộ ra mà thôi.
Điện thoại vang lên ba tiếng chuông rồi được kết nối, một giọng đàn ông điềm tĩnh vang lên.
“Khôn Tài, xong chuyện chưa?”
Từ Khôn Tài biến sắc, đang định nói bản thân đã làm phụ sự chờ đợi của cậu chủ thì Sở Phàm đã cướp lời: “Em họ Phi Phàm, đã lâu không gặp, món quà cậu tặng cho anh họ là tôi đây cũng hơi to đấy nhé!”
Nghe được âm thanh này, đầu dây bên kia liền chìm vào im lặng.
Phải một lúc lâu sau mới lên tiếng lại: “Sở Phàm, sao lại là anh?”
“Còn phải nói nữa sao?”
Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lùng: “Thì kế hoạch của cậu đã thất bại rồi đấy, thắng làm vua thua làm giặc, chút thủ đoạn này mà cũng đòi đấu với tôi à, yếu thật”.
“Sở Phàm, anh tỏ vẻ cái gì!?”
Sở Phàm nói xong, Sở Phi Phàm đã nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi, hét to!
“Anh phá vỡ kế hoạch của tôi thì làm sao nào?”,
“Danh tiếng của Thẩm Lăng Khê đã tệ lắm rồi, giờ dù anh có muốn lật kèo, bắt Châu Lê Phương thừa nhận cô ta cố ý bôi đen Thẩm Lăng Khê, thì có tác dụng gì nữa?”,
“Mọi người đã bôi đen hình tượng của Thẩm Lăng Khê rồi, tất cả hành vi tẩy trắng sẽ đều bị coi là thủ đoạn của công ty giải trí Hành Tinh mà thôi, anh nghĩ cư dân mạng là con rối mặc anh bày trí chắc?”
Nghe vậy, Sở Phàm không kìm được mà bật cười.
“Sở Phi Phàm, những lời này tôi trả lại cho cậu thì hay hơn đấy?”,
“Cậu nghĩ cư dân mạng là con rối mặc cậu bày trí theo tư duy của cậu chắc? Thế giới này ấy, đúng là đúng, sai là sai, dù là bị người hiểu lầm nhất thời thì qua thời gian sự thật cũng sẽ được phơi bày thôi, khi ấy cậu còn làm được gì nữa?”
“Sở Phàm, tôi chưa thua đâu!”
Sở Phi Phàm không muốn đấu khẩu với Sở Phàm nhiều, cậu ta cắn răng nói: “Làm hỏng thanh danh của Thẩm Lăng Khê chỉ là bước đầu của kế hoạch thôi, bước thứ hai của tôi đã bắt đầu rồi đấy, công ty giải trí dưới danh nghĩa của tôi có một ngôi sao nữ mà tôi đã dày công đào tạo, cô ấy sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc siêu lớn ở thành phố Vân Hải!”,
“Khi đó, đám fan cuồng của Thẩm Lăng Khê sẽ đều trở thành fan của cô gái kia!”
“Vậy chúng ta cùng chờ xem”.
Với lời nói ngông cuồng đó, Sở Phàm cũng chẳng thèm chấp.
Buổi hòa nhạc của Thẩm Lăng Khê cũng sắp bắt đầu, để xem ai hơn ai nào.
Anh vừa nghĩ vậy thì đầu dây bên kia cũng cúp máy.
Sở Phàm không làm khó Từ Khôn Tài nữa, chỉ là một tên đàn em mà thôi, gϊếŧ đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến toàn bộ sự việc.
Lúc này, Trình Hạo cũng đã đăng câu chuyện lên tường nhật ký và các mạng xã hội khác.
Sở Phàm lấy điện thoại ra xem, quả nhiên đã có người chia sẻ bài đăng của Trình Hạo trên mạng xã hội, mà lượng người đọc, chia sẻ, lượt yêu thích và bình luận đều tăng theo cấp số nhân.
Xem ra, mọi chuyện về Thẩm Lăng Khê vẫn được mọi người quan tâm vô cùng.
“Anh mập, chúng ta đi thôi, ở làm gì cái nhà này nữa?”, Sở Phàm nói với Trình Hạo.
“Không ở nữa, nếu tiếp tục ở lại thì chẳng biết khi nào tôi sẽ chết mất!”
Trình Hạo lạnh lùng mắng một câu, rồi đi vào trong phòng, ôm hai đứa bé đang ngủ say lên vai rồi chuẩn bị đi.
Châu Lê Phương luýnh quýnh đứng dậy, muốn cướp hai đứa bé lại nhưng lại bị Trình Hạo đá ngã, đau đến mức gập người lại, không còn đứng dậy được nữa.
Sở Phàm đưa Trình Hạo đến thuê phòng ở một khách sạn, sau đó anh trả tiền thuê nửa năm cho anh ta, để anh ta yên tâm ở lại nơi đó, rồi nếu muốn ly hôn thì Sở Phàm cũng có thể giúp anh ta thuê luật sư.
Còn về chứng cứ, trong lúc đang hóng chuyện thì anh cũng đã quay lại toàn bộ quá trình sự việc bằng điện thoại rồi.
Khi ấy, chỉ cần Trình Hạo thừa nhận video kia là do anh ta lén quay thì sẽ càng có hiệu lực pháp lý hơn, như vậy, với những gì mà Châu Lê Phương làm thì chắc chắn sẽ ly hôn được, mà không cần nghĩ cũng biết quyền nuôi con sẽ rơi vào tay ai.
Giải quyết mọi chuyện xong xuôi, Sở Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị về nhà.
Nhưng khi vừa lên xe, anh đã nhận được tin nhắn của Thẩm Lăng Khê: “Sở Phàm, anh ở đâu vậy~”
Thấy đoạn tin nhắn hoạt bát kia, Sở Phàm lập tức tưởng tượng ra được dáng vẻ làm nũng đáng yêu của Thẩm Lăng Khê, trong lòng bỗng thấy nóng rực.
Anh im lặng một chút, rồi gọi cho Trần Mộng Dao, nói đêm nay phải ở lại công ty làm việc, không thể về nhà.
Trần Mộng Dao cũng hiểu, dù sao cư dân mạng cũng vẫn bàn tán về Thẩm Lăng Khê rất nhiều, tuy cũng có xu hướng giảm dần và lật ngược tình thế, nhưng kết quả cuối cùng vẫn rất khó nói.
Cúp máy xong, Sở Phàm lái xe đến công ty Hành Tinh với tâm tư tràn đầy ý nghĩ xấu xa.
Tối nay, lại là một “cuộc chiến” lớn đây.