Chàng Rể Phi Thường

Chương 490: Nhất định phải trèo cao hơn




Đúng lúc này, có hai người ăn mặc rách rưới, đầu tóc rối bù lại còn dính cả lá cây và phân gà đi tới.

Người không biết còn tưởng họ là những tên lưu manh mới ra khỏi bãi rác.

“Cậu chủ, lần này thu hoạch nhiều quá nhỉ!”

Hàn Nham gạt bụi đất trên mặt, nở nụ cười thật thà.

Sở Phàm sải bước về phía trước, khoác một cái túi miệng rộng vá tạm bằng vải trên vai, mặc dù không nhìn rõ thứ ở bên trong nhưng những thứ trộn lẫn toát ra từ trong đó thì khiến người ta thấm nhuần tới tận xương tủy..

Không cần đoán cũng biết, bên trong toàn là những thứ quý giá mà ai nhìn thấy cũng phải thèm thuồng.

Quay qua nhìn Sở Phàm, đôi mắt anh không chỉ sáng hơn mà hơi thở cũng trở nên ổn định, thực lực thì giảm đi một chút, thậm chí còn không thể phát hiện ra sự thay đổi trong hơi thở của anh, trông anh không khác gì một người bình thường.
Hàn Nham thì ngược lại, hơi thở mạnh mẽ giống như một thanh kiếm sắc bén, sắp sửa chọc thủng bầu trời.

Lần vơ vét này, thực lực của hai người đều tiến bộ lên rất nhiều, còn cảm nhận như thế nào thì không thể nói cho người ngoài biết được.

“Được rồi, chúng ta phải tăng tốc lên thôi, nếu không, chỉ vì một chút báu vật mà bỏ lỡ cuộc tranh tài người kế vị thì tất cả sẽ bị đảo lộn mất”, Sở Phàm cười he he, bặm chân xuống đất, điên cuồng lao ra ngoài.

Hàn Nham theo sát phía sau, tốc độ của hai người cực nhanh, trong nháy mắt đã chạy ra xa mấy trăm mét như điện xẹt.

Đúng lúc này, dưới chân núi tại trung tâm hòn đảo đang tập trung rất đông con cháu nhà họ Sở.

Bọn họ tập trung ở đây, cùng nhìn về phía con đường hẹp đi lên núi ở ngay trước mặt.

Đây là con đường duy nhất thông lên núi trong phạm vi mười mấy kilomet ở đây.
Hai bên đường là vực sâu thăm thẳm, dưới vực là sóng biển cuộn trào, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một hai con cá mập hung dữ ngoi lên mặt nước, nhìn chăm chăm đám con cháu nhà họ Sở với đôi mắt khát máu.

“Mọi người, còn do dự gì nữa không?”

Lúc này, một người đàn ông với vết sẹo trên mặt nhìn đám con cháu nhà họ Sở với vẻ khinh thường, hắn toét miệng cười: “Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau, nên tôi cũng sẽ không làm khó mọi người đâu”.

“Chỉ cần giao lại cho tôi những vật báu mà mọi người thu thập được trên đường thì tôi sẽ đưa mọi người lên, cuộc mua bán này hời đấy chứ?”

Nghe thấy vậy, đám đông lập tức bàn tán xôn xao.

Có người không phục: “Dựa vào cái gì mà anh bắt thì bọn tôi phải đưa, con đường này có phải do nhà anh mở ra đâu!”

“Nói hay lắm!’
Người đàn ông có vết sẹo chỉ vào người vừa lên tiếng kia, rồi hắn ta lớn tiếng nói: “Đương nhiên con đường này không phải do nhà tôi mở ra nhưng tôi tới trước mọi người, nắm đấm của tôi cũng mạnh hơn mọi người nên ở đây là do tôi quyết”.

“Nếu mọi người không phục thì đi đường vòng mười mấy kilomet, tìm đường khác mà lên núi, hoặc là bị tôi vứt xuống dưới kia giống như mấy thằng cha không biết điều trước đó”.

"Cái đám đáng yêu phía dưới kia kìa, lâu lắm rồi không được ăn no đấy, ha ha ha!”

Vừa dứt lời, đám đông lại nhao nhao bàn tán.

Có vài người lên tiếng: “Mấy anh em, mình nên nộp chút phí đi đường đi, thực lực của cha nội này không hề đơn giản, cảnh giới Hậu Thiên Đại Thành Viên Mãn đấy, còn phần lớn chúng ta ở đây đều là cảnh giới Hậu Thiên Tiểu Thành, có vài người là vừa mới đạt tới Đại Thành thôi, căn bản không phải là đối thủ của hắn ta!”
“Đúng vậy, hơn nữa thằng cha này biết được thực lực của hắn, căn bản không thể tranh giành vị trí gia chủ với những cao thủ thực sự kia, vì vậy hắn ta đã sớm dự tính tới việc được ăn cả ngã về không rồi, nên hắn mới không định lên núi mà ăn cướp ở đây đấy!

“Đúng là đồ giảo hoạt, mọi người vất vả tìm được ít của báu, nếu như mỗi người bị hắn cướp một ít thì dù hắn không trở thành gia chủ, sau khi rời khỏi đây cũng kiếm được một khoản tiền lớn, thậm chí ăn ba đời cũng không hết nữa”.

Nghe thấy vậy, đám đông tỏ ra bất lực và đau đầu.

Sở Phàm và Hàn Nham đứng cuối đoàn người chỉ im lặng đánh giá toàn bộ sự việc, và nghe những thông tin vụn vặt của câu chuyện.

“Ấy, cha nội này có đầu óc kinh doanh phết đấy nhỉ”.

Sở Phàm chép miệng, đánh giá.
Hàn Nham bèn nói: “Cậu hai, cậu làm như vậy không sợ sẽ đụng độ phải người có thực lực lợi hại sao?”

“Người có thực lực lợi hại ấy à?”

Sở Phàm suy nghĩ, rồi chỉ vào mình: “Anh nói xem giờ đã là ngày thứ năm rồi, người mà có thực lực giỏi giang thì đã lên núi từ lâu rồi, chứ có thằng ngốc nào giống như chúng ta còn săn bắn bốn phía như thế này không?”

“Cũng có lý, sao tôi không nghĩ ra nhỉ”.

Hàn Nham xoa cằm, nói với vẻ chất chứa tâm tư.

Sở Phàm thở dài, thầm nghĩ không biết có phải mấy ngày này ăn đồ bổ nhiều quá nên não anh ta bị hỏng luôn rồi không.

Sau này Hàn Nham mà ra ngoài đánh nhau, nếu người khác hỏi tại sao anh lợi hại thì có khi anh ta sẽ đáp lại ngay là “Lợi hại sao? Dùng não đổi đấy!’

“Đừng chần chừ nữa, chúng ta đi thôi”.

Sau khi bình tĩnh lại, Sở Phàm bèn nói với Hàn Nham.
Nghe những người này nói thì có lẽ những người có thực lực đã bắt đầu đi lên núi rồi, vậy thì Sở Phàm cũng phải nhanh chân lên thôi, nếu còn chần chừ thì sẽ muộn mất.

Nghĩ vậy, Sở Phàm và Hàn Nham vội sải bước đi về phía trước.

Người đàn ông mang vết sẹo đang định thu “phí đi đường”, thấy Sở Phàm và Hàn Nham chủ động đi tới thì bỗng cảm thấy vui mừng.

“Những người hiểu chuyện cũng nhiều đấy chứ, còn biết cả chủ động dâng đồ tới cửa nữa này, phục vụ tốt đấy”.

Hắn ho khan một tiếng, đi tới trước mặt Sở Phàm và Hàn Nham.

Hắn dang tay, đang định ngâm một câu: “Núi này…Bốp!”

Còn chưa hát hết câu đầu tiên thì hắn đã bị Hàn Nham kích động tiến tới tát cho một phát vào mặt.

Một tiếng bốp vang lên.

Gã đàn ông mang sẹo giống như bị xe đâm trên đường cao tốc, cả người bay về phía sau, ngã rầm xuống đất cách đó cả chục mét, không biết sống chết thế nào.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đám con cháu họ Sở đều sững sờ.

Bọn họ ngoái lại nhìn, vô số ánh mắt nhìn chăm chăm vào Hàn Nham, hết thảy đều bàn tán xôn xao: “Đây là người của nhánh nào đấy, lợi hại ghê”.

“Ngầu quá, cảnh giới Hậu Thiên Đại Thành chỉ cần một phát tát là bay bật ra ngay, đây lẽ nào là cảnh giới Tiên Thiên sao?”

“Không biết, quan trọng là nhìn mặt cậu ta, chẳng lẽ là người của nhánh chính sao?”

“Không thể nào, nhánh chính chỉ còn có ba người thôi, mà tôi đều biết mặt họ cả, hai tên nhơ nhớp này nhìn không giống”.

Nghe thấy vậy Sở Phàm không khỏi co giật khóe miệng.

Do thời gian gấp rút, anh không kịp tìm chỗ tắm rửa, nên giờ toàn thân vẫn dơ dáy, nhưng bẩn tới mức khiến người khác không nhận ra nữa thì đúng là hơi quá.

Nhưng giờ không phải là lúc so đo chuyện này.
Sở Phàm nháy mắt với Hàn Nham, anh ấy lập tức tiến lên, nói với đám con cháu nhà họ Sở: “Mọi người, có câu nói là người giỏi ắt có người giỏi hơn, lần thực tập này, có khả năng chúng ta không thể nào phân cao thấp với những người có thực lực cao được”.

“Nhưng đời người cũng giống như leo núi, không cố gắng thì sẽ mãi mãi không biết mình có thể leo cao được bao nhiêu”.

“Cha nội đó, cả đời này chỉ có thể tới được chân núi thôi, chúng ta thì khác, chúng ta nhất định phải trèo cao hơn, không được chịu thua, không được từ bỏ, mọi người xông lên thôi!”