“Biết thì làm sao?”
Sở Kỳ Lân bừng tỉnh, cười lạnh: “Bây giờ số lượng người của tôi gấp đôi của các cậu, nếu ra tay thật thì các cậu có chắc mình sẽ là đối thủ của bọn tôi không?”
Vừa dứt lời thì Sở Kỳ Lân và đám con cháu nhánh phụ cũng đồng loạt thể hiện sức mạnh.
Sở Phàm cảm nhận thì phát hiện ra người yếu nhất trong đám này cũng có thực lực tương đương với Hàn Nham.
Còn nội lực của Sở Kỳ Lân thì rất quen, hóa ra hắn là một người học võ đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
“Hơi khó nhằn đấy, hai tên Tiên Thiên, bốn tên Hậu Thiên Viên Mãn, ba tên Hậu Thiên Đại Thành”.
Sở Thiên nhếch mép, cơ thể toát ra luồng sức mạnh mà chỉ có người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên mới có.
Sở Lâm cũng không chịu thua, cảnh giới biểu hiện ra cũng không hề kém Sở Phàm.
Nhưng phía họ chỉ có ba người, dù có thêm Hàn Nham và Hương Nhi thì vẫn kém xa về nhân số.
Vào đúng giây phút ngàn cân treo sợi tóc thì Hương Nhi bỗng nhiên bước tới, chặn trước mặt mấy người Sở Phàm.
“Các anh vào trong đi, để tôi chặn bọn họ”.
Ngoài Sở Lâm ra thì tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc khi nghe thấy vậy.
“Này…Cậu tư, Hương Nhi ổn không?”
Sở Phàm hỏi Sở Lâm.
Sở Lâm nhếch miệng, cười he he: “Anh hai, Hương Nhi đã định ra tay thì chúng ta đi vào trong thôi, em tin tưởng cô ấy!’
“Được, Hàn Nham, anh ở lại trợ giúp Hương Nhi nhé, bọn tôi đi vào trong đây!”
Sở Phàm gật đầu, đồng thời dặn dò Hàn Nham.
“Tôi rõ rồi, cậu hai!”
Hàn Nham cũng vận chuyển nội lực lên tới cực điểm, sức mạnh của Hậu Thiên Đại Viên Mãn là không cần bàn cãi.
Còn Hương Nhi thì tháo đai trên trang phục ở eo ra.
Mọi người kinh ngạc, còn đang tưởng là hình ảnh đẹp đẽ nào đó thì một giây sau họ đã nhìn thấy một Ninja với một mảnh vải đen che mặt đứng trước mặt.
“Ôi trời, Hương Nhi là Ninja à?”
Sở Phàm thốt lên.
Sở Lâm cười đắc ý, nhưng không nói gì mà quay người đi vào bên trong chiến trường.
Lập tức có vài hài cốt binh sĩ từ dưới đất đứng bật dậy, vung con dao trong tay chém về phía Sở Lâm.
Sở Phàm và Sở Lâm lao lên, đập vòng bên hông, đá tan hai bộ hài cốt binh sĩ kia.
Sau đó ba người cùng đi vào giữa chiến trường.
Lúc này, Hương Nhi đã lấy con dao ngắn ra, chiến đấu với đám người Sở Kỳ Lân.
Mấy người Sở Kỳ Lên lên xuống né đòn tấn công của Hương Nhi, hắn hét lên với một tên thuộc nhánh phụ ở phía sau: “Đưa đồ cho tôi!”
Tên này không dám do dự, vứt cái túi đựng đầy quả thần kỳ cho Sở Kỳ Lân.
Sở Kỳ Lân nhận lấy, lật qua đầu Hương Nhi và Hàn Nham, xông thẳng vào trong chiến trường.
Hương Nhi và Hàn Nham định ngăn lại nhưng bị đám con cháu nhánh phụ khác bao vây nên đành phải giương mắt nhìn Sở Kỳ Lân lao vào trong.
Đúng như những gì Sở Phàm suy đoán, phía bên nhánh phụ cũng có người bỏ thời gian thu thập những thứ quý giá giống anh.
Chỉ đáng tiếc hắn thu thập không đủ để cả đám vào trong nên vừa nãy mới định giành những thứ đó từ Sở Phàm.
Giờ ba người Sở Phàm đã vào trong, bọn họ không thể chậm trễ nên mới đưa tất cả số quả thần kỳ cho Sở Kỳ Lân, để hắn đại diện cho nhánh phụ đi tranh giành vật phẩm với ba anh em Sở Phàm.
Bên trong chiến trường thê lương lạnh lẽ, cát gió tung bay.
Ba anh em Sở Phàm đánh bay đám hài cốt binh sĩ hai bên đường, tiến thẳng vào vị trí trung tâm.
Nhưng khi họ càng tới gần vị trí đó thì đám binh sĩ sống lại càng nhiều, hơn nữa khả năng cầm cự của chúng còn càng lúc càng gia tăng.
Ban đầu bọn họ chỉ cần đá một phát là đám hài cốt binh sĩ đã gãy tan, giờ phải đá hai phát mới giải quyết được.
Nhưng Sở Phàm hiểu rằng không phải đám hài cốt trở nên lợi hại mà là do công suất vận chuyển nội lực của họ bị chậm lại, bây giờ thực lực của họ cao lắm chỉ đạt tới Hậu Thiên Đại Viên Mãn, chứ không thể nào là Tiên Thiên được.
“Đám quái vật này đông quá, biết đánh đến bao giờ đây!
Sở Lâm không khỏi kêu ca.
Sở Phàm và Sở Thiên không nói gì, chỉ không ngừng tiến về phía trước.
Càng về gần trung tâm, hiệu ứng từ trường càng mạnh, Sở Phàm cảm nhận bọn họ không chỉ bị hạn chế về thực lực mà đến ngay cả thở cũng khó khăn, bước chân cũng trở nên nặng nề.
“Chuyện gì vậy?”
Sở Phàm cảm thấy khó hiểu.
Sở Thiên thở hổn hển, dặn dò: “Hai người đừng chỉ dùng sức đánh nhau nữa, để lại một chút giữ cho mình đi, đây là chiến trường, bao nhiêu người chết, oán niệm của bọn họ đều sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của chúng ta, nếu không thận trọng, nhẹ thì bị tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trở thành dã thú chỉ biết gϊếŧ chóc, vậy là toi đấy!”
“Hiểu rồi!”
Sở Phàm và Sở Lâm kinh hãi, vội vàng làm theo cách của Sở Thiên.
Trong chốc lát, tầm nhìn của bọn họ lại trở nên rõ ràng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Mất khoảng bốn, năm giờ, cuối cùng ba người cũng tới được dải chiến trường trung tâm.
Nhìn ra xa, chỉ có một một đài tế cũ nát tang thương, trụ đá trên đài bị ăn mòn theo năm tháng, sụp đổ tới hơn một nửa.
Lư đỉnh bằng đá ở giữa đài tế cũng lật qua một bên, trông vô cùng hoang vu.
Ba người Sở Phàm vừa ăn quả thần kỳ để duy trì sự vận chuyển của nội lực trong cơ thể vừa cảnh giác bước tới gần tế đàn.
Không biết từ khi nào mà sau khi tới gần vùng đất này thì cái đám hài cốt binh sĩ đánh mãi không hết kia không còn xuất hiện nữa.
Có điều như vậy cũng giúp giảm bớt áp lực cho ba người Sở Phàm, đây coi như là chuyện tốt đi.
Tới trung tâm của tế đàn, Sở Phàm nghi ngờ nói: “Anh cả, chúng ta đã tới đây rồi mà cũng không thấy vật phẩm của nhiệm vụ đâu cả, ông chủ không nhầm đấy chứ?”
“Sao mà nhầm được?”
Sở Thiên lắc đầu cười, sau đó nói: “Tìm kỹ đi, ở đây cỏ mọc nhiều vậy, không chừng nó bị giấu cũng nên”.
Vừa nói anh ấy vừa cúi người tìm kiếm bốn phía.
Sở Phàm và Sở Thiên cũng bắt chước, cong lưng tìm kiếm kỹ lưỡng.
Một lúc sau, trước mắt Sở Phàm hiện ra một cái khoen, anh kéo nhẹ, cả tế đàn lập tức rung động.
Phiến đá giữa tế đàn lập tức lõm xuống, để lộ ra một cái cửa động tối om.
Ba người Sở Phàm không khỏi vui mừng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Nếu không nhầm thì phía dưới chính là nơi cất giấu vật phẩm của nhiệm vụ.
Ba anh em nhìn nhau, đang định nhảy vào xem tình hình bên trong động thế nào thì bốn phía bỗng vang lên tiếc rắc rắc.
Bọn họ ngẩng đầu thì phát hiện xung quanh tế đàn đã xuất hiện vô số hài cốt binh sĩ, người đi phía trước chính là Sở Kỳ Lân.
“Sở Kỳ Lân, anh dụ từ đâu ra nhiều hài cốt vậy?”
Sở Phàm gằn giọng hỏi.
“Hừ, không cần các cậu lo, để xem, nhiều hài cốt binh sĩ thế này thì các cậu vào trong động kiểu gì?”, khóe miệng Sở Kỳ Lân dính máu, hắn nhìn mọi người với ánh mắt điên cuồng.
Xem ra bọn họ cũng trả giá không ít để có thể dụ được nhiều hài cốt binh sĩ như thế này tới đây.
“Gừ!”
Không để bọn họ nói tiếp, đám hài cốt gầm lên, đôi mắt trống rỗng nhìn chăm chăm về phía ba người trên tế đàn.
Một giây sau, tất cả những hài cốt binh sĩ đều nhào về phía ba người Sở Phàm!