Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1855




"Người của phòng đấu giá cảm thấy lô đỉnh này của ông ta không đáng tiền, cho nên cũng không cho ra giá." Lúc này hạ nhân nói khẽ.

"Đó chỉ là một đám người tầm thường mà thôi, ngay cả bảo bối cũng không nhận ra, ta cũng chẳng còn gì để nói với bọn người này." ông lão lập tức bất mãn nói.

Lãng Vũ cười ha ha, có chút khinh thường đối với lời nói của lão, tiêu chuẩn định giá của phòng hối đoái vô cùng chuyên nghiệp, nơi đó nói không đáng tiền, chính là không đáng tiền, nhưng vì giữ mặt mũi, nên Lãng Vũ vẫn cười ha ha: "Nếu vậy, hay là lão tiên sinh thử giao lô đỉnh cho tại hạ xem, ngài thấy được không?"

Ông lão gật gật đầu, bàn tay già nua dơ bẩn của ông đưa lô đỉnh ra, sau khi Lãng Vũ nhận lấy lô đỉnh, trên thực tế cũng không nhìn kỹ, chỉ đơn giản nhìn lướt qua, rồi lắc đầu: "Lão tiên sinh, cái lô đỉnh này chế tác quả thật có chút thô ráp, thêm nữa cũng cũ rồi, đã rỉ sét hết cả rồi, quả là... Không đáng bao nhiêu tiền. Nhưng mà, nếu lão tiên sinh đã tìm đến nơi này, hay là, ta ra giá mười tử tinh, ngài bán cho ta đi?"

Đương nhiên Lãng Vũ cũng chẳng có hứng thú với thứ này, mua về cũng chỉ ném vào đống rác mà thôi, sở dĩ chịu bỏ tiền ra, đơn giản là giữ hình ảnh và mặt mũi cho phòng đấu giá mà thôi.

Nghe xong lời này, ông lão có chút giận dữ: "Nếu ngay cả ngươi cũng không biết nhìn hàng, vậy coi như ta chưa tới nơi này." Nói xong, ông lão cầm lấy lô đỉnh, quay người đi.

"Chờ một chút." Đúng lúc này, Hàn Tam Thiên lên tiếng.

Mặc dù ông lão này vẫn có chút kiêu ngạo, nhưng Hàn Tam Thiên một là người cần thận, hai là anh rất thông minh, ba là dựa vào cách đối nhân xử thế ở trái đất, nên anh đã rèn luyện được ánh mắt nhìn người rất chuẩn, bởi vậy, Hàn Tam Thiên thấy được sự phẫn nộ trong mắt ông lão, còn có một tia sốt ruột nữa.

"Lão tiên sinh, vậy ông muốn bán nó bao nhiêu tiền?" Hàn Tam Thiên cười nói.

Nghe Hàn Tam Thiên hỏi vậy, ông lão hơi sững sờ, bất mãn nói: "Bảo vật vô giá, nhưng ta đang cần dùng gấp, nếu ngươi ra được một triệu, ta có thể cân nhắc bán ngươi."

Nghe được cái giá tiền này, Lãng Vũ mặc dù luôn vô cũng có đạo đức nghề nghiệp, nhưng lúc này cũng không nhịn được bật cười ra tiếng: "Ông lão à, ngài nói vậy chẳng khác nào nói giỡn rồi? Chỉ một cái đỉnh cũ kỹ này mà đòi một triệu? Ngài lại thử nhìn những lô đỉnh xung quanh ngài xem, cái nào mà không phải hàng tốt chứ, thế mà còn không bán được đến cái giá này nữa đó."

Lúc này hạ nhân cũng không nhịn được cười ra tiếng, thấy vậy ông lão giận đỏ mặt lên, cả giận nói: "Một đám phàm phu tục tử, các ngươi thì hiểu cái gì? Mấy thứ rác rưởi này mà cũng có tư cách so với Thanh Long đỉnh của ta?"

Hai người khinh thường lắc đầu cười khổ, nghĩ có lẽ đây là một lão điên.

Ông lão cố nén tức giận vì bị chế giễu, đặt hy vọng cuối cùng ở trên người Hàn Tam Thiên.

"Được, tôi mua." Hàn Tam Thiên cười nói.

Ông lão thở ra một hơi thật dài, nhưng Lãng Vũ và hạ nhân lại như bị sét đánh cái đoành, hai tai ong ong, Lãng Vũ vội vàng đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, vội vàng nói: "Quý khách, ngươi tuyệt đối đừng bị lão lừa, cái lô này chỉ là một thứ rác rưởi cũ kỹ mà thôi, đừng nói một triệu tử tinh, ngay cả muời tử tinh cũng không đáng."

"Đúng vậy, quý khách, ngài đừng bị mắc lừa, cái này đã trải qua giám định của rất nhiều chuyên gia của chúng ta rồi, ngươi nên tin chúng ta."

Hàn Tam Thiên lắc đầu, cười nói: "Đương nhiên tôi tin mọi người, nhưng tôi cũng tin tưởng vị lão tiên sinh này, ông Lãng, làm phiền ông cho ông ấy một triệu tử tinh." Nói xong, Hàn Tam Thiên tùy ý ném ra một đồng châu báu, xem như bổ sung thêm tiền cho tài khoản của mình.

Lãng Vũ cũng cảm thấy sốt ruột thay cho Hàn Tam Thiên, nhưng dù sao tiền cũng là của Hàn Tam Thiên, người ta muốn tiêu như thế nào là quyền của người ta, thở dài rồi nói với hạ nhân: "Mang vị lão tiên sinh này đi phòng hồi đoái bên kia làm thủ tục nhận tiền đi."

Hạ nhân gật gật đầu, ông lão nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, trong ánh mắt một tia cảm kích nhưng rất mơ hồ, có vẻ như ông ta cũng không biết cách bày tỏ sự cảm kích lắm, sau khi giao lô đỉnh cho Hàn Tam Thiên thì đi theo hạt nhân ra ngoài.

Sau khi tiễn ông lão đi, Hàn Tam Thiên lại bỏ ra hơn một triệu tư để mua thêm Kỳ Lân đỉnh có màu đỏ lửa dưới sự đề cử của Lãng Vũ, lúc này mới rời khỏi phòng đấu giá.

Mới vừa đi ra, Hàn Tam Thiên đã đụng phải một người ngoài dự kiến, Bạch Linh Nhi.

Sau khi Hàn Tam Thiên rời đi, Bạch Linh Nhi ở đó chấn kinh hối hận hồi lâu, cuối cùng, sau khi nàng ta tỉnh táo lại đã có một kế hoạch hoàn toàn mới.

Mặc dù Chu thiếu là một lựa chọn không tệ, nhưng nếu mang ra so với Hàn Tam Thiên, thì quả thật là kẻ trên trời người dưới đất, không thể so được.

Loại phụ nữ có tư sắc giống Bạch Linh Nhi, ngày thường không ít đàn ông vây quanh nàng ta, bởi vậy nàng ta rất tự tin với ngoại hình của mình, cho nên, nàng ta rất muốn quyến rũ được Hàn Tam Thiên.

Bởi vì lúc ấy ở gần, nên nàng ta biết Hàn Tam Thiên đi vào hậu trường phòng đấu giá, bởi vậy, nàng ta giả vờ như rất tức giận, tách khỏi Chu thiếu, nói là muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế lại chờ Hàn Tam Thiên ở cổng hậu trường.

Mà vừa chờ đã là chờ hơn hắn hai tiếng rồi, ngay lúc nàng ta sốt ruột chờ đợi, Hàn Tam Thiên chậm rãi đi ra.

"Công tử." Vừa nhìn thấy Hàn Tam Thiên, Bạch Linh Nhi nhiệt tình sấn tới.

Hàn Tam Thiên nhìn lướt qua Bạch Linh Nhi, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì sao?"

Thấy Hàn Tam Thiên lạnh lùng như vậy, Bạch Linh Nhi cúi đầu xuống, miệng chu chu, ra vẻ tủi thân nói: "Công tử, chàng còn giận người ta sao? Xin lỗi mà, cùng lắm thì người ta bồi thường cho chàng, được không?"

Nói xong, Bạch Linh Nhi đỏ mặt, cố ý kéo cổ áo mình xuống, ý đồ dụ dỗ Hàn Tam Thiên. Đây chính là thủ đoạn trực tiếp và dễ thành công nhất đối với rất nhiều nam nhân, trước kia khi Bạch Linh Nhi đối phó với những nam nhân khác, cơ hồ chỉ cần dùng một chút ánh mắt mập mờ đã có thể thành công rồi, nhưng Bạch Linh Nhi lại cảm thấy, với người có thân phận cao quý như Hàn Tam Thiên, nhất định phải làm nhiều hơn mới được.

Hàn Tam Thiên khinh thường cười lạnh, không thèm nhìn, trực tiếp đẩy Bạch Linh Nhi ra: "Xin lỗi, tôi và cô không quen, cho nên cũng chẳng có gì mà giận, nên cô cũng đừng nói chuyện với tôi kiểu đó."

Nhìn Hàn Tam Thiên xoay người rời đi, nhất là giọng cười lạnh lùng kia, tràn đầy chế giễu và xem thường, cái này khiến Bạch Linh Nhi luôn luôn cao ngạo cảm thấy bị sỉ nhục, đứng ngây người tại chỗ như bị sét đánh, nàng ta đều đã từ bỏ tôn nghiêm vì Hàn Tam Thiên, nhưng không ngờ chỉ đổi lại được sự lạnh lùng và chế giễu của Hàn Tam Thiên.

"Ngươi quá phận đáng lắm, ta đã như vậy, ngươi lại còn dám đối xử với ra như thế?" Nhìn theo bóng lưng của Hàn Tam Thiên, Bạch Linh Nhi không cam lòng hét lên.

Tựa hồ ở trong mắt nàng ta, chỉ cần nàng ta hơi nhún nhường như vậy trước mặt ai, thì người đó phải ngoan ngoãn nghe theo nàng ta.

Rời khỏi khu ngoại thành, Hàn Tam Thiên cũng không về thành, ngược lại còn đi về phía càng thêm vắng vẻ ở chỗ sâu trong rừng, vẫn còn mấy tiếng nữa mới đến nửa đêm, Hàn Tam Thiên một đường đi thẳng về phía trước trong bóng đêm, có một việc anh không thể không làm.

- -----------------