Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1861




Lại củi đầu nhìn xuống chiếc đỉnh, Hàn Tam Thiên có chút không bình tĩnh. Quay mắt nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác nhận là không có ai rồi, Hàn Tam Thiên mới lấy hạt đen thui ở giữa chiếc đỉnh ra.

Lớn bằng đầu ngón tay cái, đen như cục than, khắp nơi tản ra một mùi vị cháy khét dữ dội.

Hàn Tam Thiên vô cùng nhức đầu, không phải anh đã hoàn toàn dựa theo các bước ở trong sách sao? Sao có thể lần đầu tiên đi làm mà đã tạo ra cái thứ như thế này rồi? Chẳng lẽ đã làm sai ở đâu sao?

Ôm tâm lý muốn thử một chút, Hàn Tam Thiên lấy cục đen thui này để vào trong miệng, ngay sau đó, gương mặt anh đã vặn vẹo lên rồi.

Hương vị của thứ này quả đúng là đã đạt đến mức cực phẩm cuộc đời rồi, khiến cho người ta nhất phi trùng thiên (bay lên trời cao), sau đó đừng lại giữa bầu trời, nhận hết cảm giác chua xót khi gió thổi vào đũng quần.

Lắc đầu, Hàn Tam Thiên tuyên bố lần đầu tiên của mình đã thất bại.

Nhưng mà, Hàn Tam Thiên cũng không phải là loại người dễ dàng nhận thua, ngay lập tức anh lấy một phần nguyên liệu, dựa theo phương pháp như lần trước, lại làm thêm lần nữa.

Rất nhanh đã đến giờ tý, ánh trăng sáng nhẹ nhàng.

Dưới rừng cây, tản ra một mùi khét rất gay mũi, bên cạnh Hàn Tam Thiên thế mà lại có hơn mười viên đen thui như hòn than, nhưng mà tuy rằng mùi vị vẫn không được cải thiện, bộ dạng cũng hoàn toàn không thay đổi, nhưng sau khi Hàn Tam Thiên ăn đến mức miệng cũng đen luôn rồi, thì kinh ngạc phát hiện ra rằng những đan dược này thế mà cũng có chút năng lượng tồn tại.

Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc, Hàn Tam Thiên luyện đan đang dần đi về phía thành công.

"Đại ca, người khác luyện đan là để cứu mạng, còn ngươi lại rất đặc biệt, những đan dược này rõ ràng là dùng để giết người cũng rất tốt mà đúng không?"

Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng nôn khan.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười nói:

"Cút ra một chút, con mẹ nó vừa mới tỉnh dậy mà đã chỉ trích tôi."

Lân Long lắc đầu bất đắc dĩ nói:

"Sở dĩ gần đây ta vẫn luôn ngủ say, còn không phải là vì người nào đó sao?"

Kể từ lần trước, vì cứu Hàn Tam Thiên, dường như Lân Long đã truyền toàn bộ năng lượng của mình trong cơ thể cho Hàn Tam Thiên, hơn nữa trái tim của Long tộc cũng đã biến mất, khiến cho toàn thân rồng của Lân Long bị móc rỗng, sau khi nhập vào trong cơ thể của Hàn Tam Thiên, liền rơi vào trạng thái ngủ say, mục đích của việc này cũng là để nghỉ ngoi, lại còn có thể dựa vào trái tim của Long tộc trong cơ thể của Hàn Tam Thiên để bổ sung cho chính mình.

Nhưng ai mà biết được, Lân Long vừa mới tỉnh lại, liền thấy được tác phẩm kinh người của Hàn Tam Thiên, vì thế nên mới nôn khan.

"Đúng vậy đúng vậy, cho nên tôi cũng rất là cảm động, bởi vậy tôi quyết định, lấy tất cả các đan dược mà tôi đã luyện chế được trong lần đầu tiên này, cho anh để anh dưỡng bệnh, đến đây đi, không cần khách khí."

Hàn Tam Thiên nhìn thấy Lân Long đã tỉnh lại, tâm trạng cũng tính là không tệ, liền đùa giỡn nói.

Lân Long chột dạ từ chối nói:

"Ngươi đừng có tới đây, lấy trái tim Long tộc của ta, còn dùng kho báu của Long tộc ta, bây giờ còn muốn hãm hại long mạng của bản long đây nữa?

Hàn Tam Thiên, đừng có quá vô liêm sỉ như thế. Còn nữa, ta đang muốn hỏi một câu, là ai cho ngươi dũng khí, mân mê mấy thứ này vậy?"

"Anh nghĩ rằng chỉ cần tôi và anh muốn là được sao, tất cả đều là bị ép buộc."

Hàn Tam Thiên lắc đầu thở dài nói, sau đó, anh đứng dậy thu dọn đồ vật, đi về phía trong thành.

Dọc theo đường đi, anh kể lại từ đầu đến đuôi tất cả mọi chuyện đã xảy ra gần đây cho Lân Long nghe, sau khi Lân Long nghe anh nói xong, lắc đầu cười khổ:

"Ha ha, lại là đại hội luận võ, lại là Hồng Môn Yến lúc nửa đêm, Hàn Tam Thiên, thật không biết là nên khen người may mắn, hay là nên nói gì về người nữa."

"Đúng rồi, Lân Long, anh có biết gì nhiều về Ma tộc không?"

Hàn Tam Thiên nói.

Lân Long giải thích nói:

"Thế giới Bát Phương có bốn lĩnh vực đặc biệt, cực Bắc là nơi vô cùng lạnh lẽo, cực Đông là vùng đất đầm lầy, cực Nam là cấm địa hỏa nham, và cực Tây là vùng đất linh hồn. Vạn năm trước đây, Ma tộc sau khi bị ba vị chân thần lớn của thế giới Bát Phương hợp lực đánh bại, liền đi đến vùng đất linh hồn, trải qua nhiều năm sinh sôi nảy nr, bây giờ Ma Tộc đã thành lập ba cung bốn điện, cũng đã thâm nhập vào trong thế giới Bát Phương."

"Nếu như đã thâm nhập vào đây, vậy ba vị chân thần lớn và người bên phe chính đạo cũng mặc kệ hay sao?"

Hàn Tam Thiên nói.

"Thứ nhất, chính là vị chân thần của nhà vợ ngươi đã ngã xuống, bây giờ ba vị chân thần lớn hoàn toàn chỉ là danh nghĩa, còn lại hai vị chân thần kia cũng lo đối phó lẫn nhau nên muốn bảo tồn thực lực, đương nhiên là ai cũng không muốn ra tay đối đầu với người của Ma tộc. Thứ hai, trời cao và hoàng đế ở xa, chỉ cần Ma tộc không làm xằng làm bậy dưới mí mắt của ba gia tộc lớn, thì chẳng lẽ ba gia tộc lớn còn có thể tận tâm tận sức đi tìm Ma tộc để giết hay sao? Thứ ba.."

Hàn Tam Thiên mỉm cười nói:

"Thứ ba, chính là nhân tính!"

"Đúng vậy, trên đời này chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, làm gì có chính tà vĩnh viễn? Chỉ cần là có lợi, chính và tà cấu kết với nhau cũng là một chuyện vô cùng bình thường."

Lân Long gật đầu nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu:

"Được rồi, ta đã biết."

"Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

Lân Long ngạc nhiên nói.

Hàn Tam Thiên cười tự tin nói:

"Một lát nữa anh sẽ biết."

Một lát sau, Hàn Tam Thiên đã đứng trước cửa tòa trang viên kia, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, người hầu đứng canh cửa đương nhiên là nhận ra, tiến lên tiếp đón:

"Thiếu hiệp, chủ nhân nhà ta cũng đã đợi lâu ngày, mời ngài đi theo ta."

Đi theo phía sau người nọ, một lần nữa Hàn Tam Thiên lại ngồi lên thuyền đi đến cái đình nhỏ giữa cái hồ, đi đến chỗ cái đình, tiệc rượu đã được dọn hết lại, cái đình trống không.

Ngay lập tức Hàn Tam Thiên cảm thấy hoang mang, đã hẹn nhau một canh giờ sau, người đâu?

Dường như thấy được sự hoang mang của Hàn Tam Thiên, người hầu nhẹ nhàng cười, tiếp theo, đi đến chính giữa cái đình, nhẹ nhàng mân mê một chút, ngay sau đó một tiếng động vang lên, hắn ta trực tiếp kéo ra một cánh cửa sắt từ trên mặt đất.

Hàn Tam Thiên hơi hơi sửng sốt, sau khi nhìn thấy một lối đi sau cánh cửa sắt kia, không ngờ đến giữa cái đình này thế mà còn có một lối đi bí mật.

Haha, đình giữa hồ, lối đi bí mật!

Thật là biết cách chơi, dựa theo logic của người bình thường, ai sẽ cho rằng loại địa phương này sẽ có lối đi bí mật được chứ? Dù sao, phía dưới cái đình này chính là hồ đấy, phía dưới hồ, cũng chỉ là nước bùn.

Nhưng mà, chuyện này cũng chứng minh một việc, chính là những người này có tâm tư tỉ mỉ, tính cách giảo hoạt.

Xem ra, Hàn Tam Thiên không thể không chú ý nhiều hơn được.

"Thiếu hiệp, mời vào bên trong."

Người hầu nói xong, dẫn đầu đi vào phía trong, Hàn Tam Thiên theo sát sau.

Đi vào trong lối đi bí mật, tuy rằng bề ngang chỉ rộng bằng hai người đi, nhưng ánh sáng bên trong cũng rất là đầy đủ, hơn nữa cũng không có mùi vị ẩm mốc nào, ngược lại, trong lối đi bí mật còn có mùi thơm thoang thoảng, vô cùng tinh tế, giống như là mùi hương trên người những cô gái vậy, dịu dàng bay bổng, làm cho người ta không nhịn được mà cảm thấy sảng khoái.

Đi vào phía trong tầm mấy chục mét, bỗng nhiên lại sáng tỏ thông suốt, đập vào đôi mắt chính là một căn phòng được tạo ra từ thủy tinh vô cùng xinh đẹp, từ phía xa, Hàn Tam Thiên đã có thể nhìn thấy một người đàn ông trung niên cùng với bốn gã thuộc hạ đang ngồi ở trong phòng, lúc này bọn họ đang ngồi chỗ kia uống rượu và nói chuyện phiếm, mà thứ khiến cho Hàn Tam Thiên không thể tưởng tượng được chính là, có một sợi dây kéo dài từ mái khắp bốn phía của căn phòng, để nâng đỡ một chiếc giường vô cùng lớn trong không trung, trôi nổi hơn nửa khoảng không với căn phòng.

Mà bên ngoài phòng có một tấm biển, được viết bằng mực đỏ: Trảm nhân các.

Phong cách của cả căn phòng này, hoàn toàn thể hiện ra dáng vẻ của hai thái cực, đây là có ý tứ gì đây?

- -----------------