Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1908




Nghe nói như thế, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng sợ hãi, thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải bọn họ đã nghe lầm hay không.

Cùng đi lên?

Hơn nữa, còn mắng nhóm người này đều là rác rưởi?

Những lời này cũng quá mức ngạo mạn rồi chứ? Không chỉ nói là Hàn Tam Thiên, cho dù là trước mắt người có tu vi cao nhất ở ngoài điện là Tiên Linh sư thái, bà ấy cũng không dám nói những lời như thế này chứ?

Phải biết rằng liên minh Quang Minh, không chỉ có một cao thủ như lão Thiên Quy, mà còn có một nhóm các anh hùng hảo hán, nếu như để cho bọn họ cùng nhau tiến lên, cho dù là Tiên Linh sư thái cũng khó mà có thể chống đỡ nổi.

Nhưng mà, người ở trước mắt này, thế mà lại dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy.

Đây là do thật sự có thực lực chống lại trời, hay là

một kẻ khoác lác không biết sống chết đây?

Lúc nào lão Thiên Quy cũng đang khống chế lửa giận ở trong lòng, nhíu mày lạnh giọng nói:

"Người trẻ tuổi, chẳng lẽ phụ thân của ngươi không dạy cho ngươi, rằng làm người phải biết khiêm tốn hay sao?"

Hàn Tam Thiên khinh thường nói:

"Chẳng lẽ bố của ông cũng không dạy cho ông, quá mức khiêm tốn chính là khoe khoang hay sao?"

"Ngươi!"

Lão Thiên Quy bị nói lại đến mức á khẩu không trả lời được, cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp một tay vận khi, tức giận quát lớn. Ngay sau đó cả cơ thể giống như là một tia chớp, lao thẳng đến.

Hàn Tam Thiên cười lạnh, đối mặt với lão Thiên Quy đang lao đến như lửa điện, anh vẫn không nhúc nhích.

"Người này, bị điên rồi sao?"

"Đối mặt với đòn tấn công này của lão Thiên Quy, người này thế mà cũng không tránh né sao?"

"Chất, hắn ta cũng quá ngông cuồng rồi chứ?"

"Ông quá chậm!". ngôn tình tổng tài

Đột nhiên Hàn Tam Thiên quát lớn, giây tiếp theo, anh trực tiếp đánh ra một chưởng, đối đầu với một quyền của lão Thiên Quy!

Hai nắm đấm chạm nhau, ngay lập tức, một cỗ sóng khí mạnh mẽ đột nhiên phát ra, khiến cho những người ở gần đều bị thổi bay ra bốn phương tám hướng, cho dù là người có tu vi cao, cũng phải lảo đảo lùi lại.

Lúc này lão Thiên Quy cười dữ tợn:

"Tiểu tử, ngươi thật sự muốn chết sao, ngươi thế mà lại dám chống lại nắm đấm của ta?"

"Tên tiểu tử này, chắc là hồ đồ rồi, sức phòng ngự của lão Thiên Quy rất mạnh, đó chính là công pháp độc môn độc nhất vô nhị của ông ta, công lực thâm hậu mà lại cũng rất ổn định, chống lại nắm đấm của ông ta, không phải là đang lấy trứng chọi đá hay sao?"

"Có khi, những kẻ yếu đuối luôn phải trả giá cho sự ngạo mạn và thiếu hiểu biết của mình, nhưng mà tên tiểu tử này, không ngờ quả báo lại đến sớm như vậy!"

"Thật đúng là rất chờ mong hình ảnh hắn ta hộc máu bỏ mạng quá!"

Sau khi hai người giao chưởng với nhau, lúc này một đám người đều vô cùng khinh thường, ở trong mắt bọn họ, lúc này Hàn Tam Thiên đã bị tuyên án tử hình rồi.

Chỉ là khi nào mới chết mà thôi.

Lúc này Hàn Tam Thiên ở dưới lớp mặt nạ, cũng không có chút hoảng hốt nào, thậm chí, trong lòng còn có chút buồn cười:

"Thật không biết ông lấy dũng khí ở chỗ nào để nói với tôi những lời như vậy? Ông cho là nội lực của ông còn có thể cao hơn tôi hay sao?"

Vừa mới dứt lời, đột nhiên lão Thiên Quy cảm thấy năng lượng ở trong tay Hàn Tam Thiên đang tăng mạnh, sau đó ngay lập tức đánh vỡ năng lượng của ông ta, đánh thẳng lên trái tim của ông ta.

"Hừ!"

Ngay lập tức lão Thiên Quy cảm thấy trước ngực hơi ngòn ngọt, một mùi máu tanh nồng nặc trực tiếp phun ra khỏi miệng ông ta, ông ta dùng ánh mắt không thể tin được để liếc nhìn Hàn Tam Thiên, sau đó vội vàng vận dụng tất cả sức mạnh để áp chế sức mạnh của Hàn Tam Thiên.

Nhưng chỉ một lát sau, ông ta liền cảm thấy vạn lần không thể tin được, bởi vì ông ta kinh ngạc phát hiện ra rằng, lúc này cỗ năng lượng của Hàn Tam Thiên đã vững vàng ở đầu quả tim ông ta, mà bất kể ông ta có dùng sức như nào đi nữa, cũng không thể nào ngăn cản tất cả chuyện này xảy ra.

Ông ta nghĩ đến định nội tức mà mình luôn kiêu ngạo, vào lúc này khi so sánh với Hàn Tam Thiên, thì lại giống như là lấy cánh tay của một đứa con nít để véo đùi của một người trưởng thành vậy.

Đây hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, lại càng không phải là cùng cấp với nhau.

"Ngươi...Ngươi.. Chuyện này, chuyện này là không thể nào, sao ngươi có thể làm được... Ngươi, rốt cuộc thì ngươi là ai."

Lão Thiên Quy dùng ánh mắt khó tin nhìn Hàn Tam Thiên, trong mắt đầy sự khiếp sợ và khó hiểu.

Hàn Tam Thiên cười khinh thường:

"Tôi đã nói trước cho ông biết rồi, tất cả các người đều là rác rưởi." 11

Nói xong, đột nhiên Hàn Tam Thiên dùng sức, ngay lập tức lão Thiên Quy đứng đối bay ngược ra ngoài, sau đó lại va vào và đánh ngã mười mấy người, cuối cùng mới phun ra một ngụm máu tươi ướt hết quần áo và ngã xuống mặt đất.

Lúc này, bỗng nhiên toàn trường lặng ngắt như tờ, có thể nghe được tiếng châm rơi, chỉ có thể nghe được rất nhiều tiếng hít thở dồn dập của những người đứng xung quanh.

Sau khi nhìn thấy lão Thiên Quy bị người trực tiếp đánh một quyền bay đi, tất cả mọi người đều sững sờ.

Đây chính là cao thủ cảnh giới Không động thượng đoạn, nhưng mà, khi ở trước mặt người thần bí này, chỉ một chiêu đã bị đánh bay, việc này không thể không khiến cho bọn họ cảm thấy rất kinh khủng, da đầu run cả lên!

"Còn có người nào nữa không?"

Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

Nhưng giọng nói này, lại khiến cho những người nghe không nhịn được mà run lên, những người vừa rồi còn giúp lão Thiên Quy lại mồ hôi ướt đẫm người, đều không ngừng lui về phía sau.

"Không ai được ngăn cản tôi đi tìm người nữa."

Hàn Tam Thiên nói xong, lôi kéo Tô Nghênh Hạ, cõng Hàn Niệm, chậm rãi đi về phía trước.

Nơi Hàn Tam Thiên đã đi qua, vốn vây kín người, nhưng lúc này, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đến, không ai không vội vàng lùi lại nhường đường.

Kéo Tô Nghênh Hạ đi, đôi mắt Hàn Tam Thiên sáng như đuốc nhìn xuyên qua đám người, lặng lẽ đi về phía trước, lúc này Tô Nghênh Hạ cũng lặng lẽ lén liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên một cái, cho dù bây giờ hai người đã là đôi vợ chồng già, nhưng trước hoàn cảnh này vẫn không nhịn được mà rất kích động như cũ, trái tim thiếu nữ kia lại một lần nữa tăng nhịp đập.

- -----------------