Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1951




Lúc Hàn Tam Thiên nhìn vào trong chén, trong đã chứa một đống kiến lớn lúc nhúc chồng chéo lên nhau.

Nhưng vẫn còn cách con số ba nghìn con xa lắm.

Rốt cuộc vẫn thất bại rồi sao!

"Tiền bối, thực sự xin lỗi." Hàn Tam Thiên thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo có chút ảo não.

"Cậu đã hoàn thành rồi." Ông lão cười ha ha, vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình, ý bảo Hàn Tam Thiên đến đó ngồi.

Hàn Tam Thiên đi đến bên cạnh ông ta, chậm rãi đích ngồi xuống, ông lão lại vỗ vỗ bờ vai của anh, cười cười: "Yêu cầu phải bắt được ba nghìn con kiến này, thật ra chỉ để cho cậu biết khó mà lui thôi nhưng cậu đã có thể kiên trì như vậy, làm cho lão già này cảm thấy đã đạt yêu cầu rồi. Đúng rồi, dùng cả một ngày luyện dùng kiếm bắt kiến, cậu có cảm tưởng gì?"

Nhìn vẻ mặt tươi cười hiền lành của ông lão trong lòng Hàn Tam Thiên cảm thấy ấm áp: "Tuy rằng tôi đang mệt chết đi được, nhưng vẫn cảm thấy bản thân học được khá nhiều điều, không chỉ học được cách chú ý tập trung sức lực, mà cả khả năng khống chế sức lực cũng càng thêm nhuần nhuyễn."

"Ha ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy, muốn khống chế được lực lượng mạnh nhất, điều đầu tiên phải học là khống chế lực lượng yếu nhất, đây chính là đạo lý trọng kiếm vô phong, đại xảo không công, cũng cảnh giới tối cao của việc khống chế lực lượng của bản thân." Ông lão vừa lòng cười nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu được.

"Kỳ thật, cả cơ thể cậu đã phối hợp với nhau rất tốt cậu đã xác định được tiêu sau đó nỗ lực thực hiện, chỉ là cậu vẫn hồn nhiên không biết mà thôi." Ông lão mỉm cười, sau đó chậm rãi đứng lên khỏi ghế: "Lúc cậu tập trung tất cả lực lượng của bản thân vào một điểm, uy lực của nó sẽ được nhân lên không giới hạn."

Nói xong, ông ta bất ngờ đoạt lấy một thanh kiếm trong tay Hàn Tam Thiên, xoay chuyển kiếm trong tay vài đường, sau đó đâm thẳng kiếm lên trời.

Cả mây gió trên không trung đều lập tức thay đổi, ầm ầm xoay vần tạo ra tiếng gió rít như tiếng quỷ gào bên tai, phảng phất như cả bầu trời đều bị ông ta chém nứt ra một đường.

Hàn Tam Thiên nhìn một màn như vậy cảm thấy vô cùng kinh hãi, chỉ là đâm một kiếm lên trời ông lão đã có thể phát ra uy lực cường đại như thế, quả thực làm cho Hàn Tam Thiên phải phục sát đất.

"Ta cảm thấy với tư lịch của cậu, tương lai nhất định sẽ có thể vượt xa ta." Ông lão tựa hồ nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Hàn Tam Thiên, nhẹ giọng cười, trả kiểm lại cho Hàn Tam Thiên.

"Tam Thiên thiên tư ngu dốt, nào dám so sánh với tiền bối, có thể được như một phần vạn của tiền bối đã cảm thấy vinh hạnh rồi." Hàn Tam Thiên nói.

Ông lão lắc đầu, ánh mắt nhìn Hàn Tam Thiên lộ ra ý cười: "Với tư lịch của cậu, không những có thể so sánh với ta, cho dù muốn vượt qua ta, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tam Thiên, nhận thức của cậu về chính bản thân mình có lẽ còn chưa đủ sâu."

Trong lòng Hàn Tam Thiên cười khổ không người, trên người anh ngoại trừ hai thứ là Bàn Cổ Phủ cùng chuỗi Bất Diệt Huyền Khải ra nếu nói về những tư lịch khác, anh thật sự không biết mình so với người khác mạnh hơn hay yếu hơn: "Tam Thiên ngu dốt, kính mong tiền bối chỉ bày."

"Bên trong cậu có Long tộc chi tâm làm căn cơ chống đỡ, bên ngoại lại có Bất Diệt Huyền Khải làm phòng ngự, có thần binh Bàn Cổ, có tứ đại thần thú, cũng có vô tướng thần công uy áp vô biên, nhưng quan trọng nhất vẫn là tư lịch của cậu." Ông lão nhẹ giọng cười đáp.

Nội tâm Hàn Tam Thiên khiếp sợ vạn phần, anh chưa hề giao lưu quá sâu với ông lão này, nên thật sự không biết ông ta làm cách nào có thể hiểu về anh tường tận như vậy. Nhưng điều làm cho Hàn Tam Thiên quan tâm nhất là ông ta liên tục nhắc đến tư lịch của mình là có ý gì, vì thế ngạc nhiên hỏi: "Tiền bối, chẳng lẽ tư lịch của tôi tốt lắm à?"

Ông lão gật gật đầu: "Cậu là người có thể được hắn lựa chọn, làm sao có thể là hạng người tầm thường được? Tuy rằng lão gia hỏa kia trời sanh tính tình ham chơi, nhưng ánh mắt của ông ta so với bất luận kẻ nào cũng cao hơn cả, người tầm thường người làm sao lọt được vào mắt lão ấy lại? Huống chi, trong lễ tạ thần ông ta đã cho cậu kim thân, từ nay về sau gắn bó chặt chẽ với cậu?"

Kim thân?

Ông lão vừa nói điều này, Hàn Tam Thiên mới nhớ tới bộ kim thân kia, từ sau khi nó dung hợp anh, Hàn Tam Thiên dường như đã quên mất sự tồn tại của nó rồi.

"Tiền bối, ông biết lai lịch của kim thân trên người tôi? Hắn là ai?" Hàn Tam Thiên ngạc nhiên hỏi, anh vẫn luôn vô cùng hiếu kỳ, dù sao thì chuyên kim thân cùng một nhịp thở với mình gì đó khiến cho Hàn Tam Thiên đối với lai lịch của nó vô cùng có hứng thú.

"Hắn? Tuy rằng lão gia hỏa kia thật sự làm người ta không thể thích được, nhưng dù sao cũng là người đã mặc chung cái quần cùng nhau lớn lên với ta cho nên có thể xem như là bạn thân của ta đi." Tuy rằng ngoài miệng ông lão giống như không hề thích người kia nhưng trong ánh mắt của ông lại ánh lên ý cười, nên có thể nhìn ra, người mà ông ta nhắc đến chắc chắn có quan hệ vô cùng thân thiết với ông ta.

Vừa nghe lời này, Hàn Tam Thiên khó có thể tin đích nhìn Ông lão, vốn nghĩ đến trên đời này có một Ông lão như vậy sống vài tỷ thượng trăm triệu đích lão quái vật đã muốn thực đáng sợ, khả trăm triệu không thể tưởng được chính là, thế nhưng còn có một cái lão quái vật.

Gặp Hàn Tam Thiên như thế, Ông lão ha ha cười: "Kỳ thật lúc này đây cứu ngươi, ta cũng vậy chịu hắn nhờ vã."

"Ông ấy còn sống không? Ý của tôi là, tiền bối nói kim thân của vị kia, vậy ông ấy..." Hàn Tam Thiên hỏi.

"Còn sống, đương nhiên còn sống, với tu hành của lão gia hỏa kia tất nhiên là ông ta đã trở thành bất tử bất diệt, làm sao có thể chết được? Còn về kim thân của ông ta, chính là thân thể đã cùng ông ta vượt qua chín đạo tiên kiếp, vượt qua tám vạn gian nan mới có thể tạo thành, nhưng cậu có thể có được nó, tất nhiên đấy chính là duyên số của cậu, cho nên, thiên tư của cậu là sao thấp được nào?" Ông lão mỉm cười đáp.

"Những đồ vật của lão gia hỏa kia, có rất nhiều thứ đều là bảo bối nhưng kim thân là bảo bối lớn nhất của ông ta, nhưng mà Tam Thiên à, cậu vẫn chưa lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của nó rồi."

"Vậy tiền bối có thể chỉ điểm Tam Thiên một chút hay khong?" Hàn Tam Thiên ngượng ngùng sờ sờ đầu.

Từ khi có được kim thân đến bây giờ, đúng là Hàn Tam Thiên không nhận thấy kim thân có tác dụng to lớn gì lắm.

Ông lão mỉm cười, ngay sau đó cơ thể ông chợt lóe, giây tiếp theo ông đã muốn xuất hiện ở khoảng đất trống phía xa, ngay sau đó, ông đánh ra một bộ thân pháp cực kì nhanh, Tần Sương nhìn theo động tác của ông nhưng không hiểu, cảm thấy bộ pháp của ông lão này rất kỳ lạ.

Bởi vì nàng chỉ thấy được vài đường nét cơ bản của bộ pháp, ông lão khi thì một tay chưởng ra, một chân đá lên, khi thì hai tay múa may, vot lên không trung, rồi khi chớp mắt một cái, đã nằm ngửa trên mặt đất, nâng người đá chân.

Còn Hàn Tam Thiên, cả người anh đang đứng nghiêm, thật sự nhìn đến ngây người, anh chưa bao giờ thấy qua thân pháp cổ quái, phức tạp lại hay thay đổi như thế, tựa động nhưng không hề động, lại như tĩnh nhưng không hề tĩnh, động tác có đôi khi cực kỳ khoa trương, vung tay đá chân, có đôi khi lại yếu điệu như một cô gái đang xấu hổ thẹn thùng, mềm mại uyển chuyền.

"Còn đây là thái hư thần bước, lùi một bước cả người đều biến mất, lùi về sau ngàn dặm, tiến một bước như trăm bước vi doanh, thần quỷ khó dò, thử xem!"

Lời của ông vừa dứt, Hàn Tam Thiên đã vội vàng chạy đến khoảng đất trống, tay chân làm theo, bắt đầu học bộ thân pháp này của ông.

Từ trúc trắc đến thuần thục, Hàn Tam Thiên chỉ tốn ngắn ngủn có hơn mười phút đã có thể thi triển giống hệt ông lão, đứng trước mặt Tần Sương chớp mắt lại hiện ra một tư thế khác nhau.

Mà lúc này kim quang trên người của Hàn Tam Thiên đã hơi hơi sáng lên, giống như một pho tượng của thần phật.

"Ha ha ha, lão già ta hơn tắm trăm vạn năm mới rèn luyện được thần hư thái bộ, tiểu tử cậu chỉ dùng hơn mười phút đã học được rồi, tiểu tử, hiện tại cậu đã hiểu được sự lợi hại của kim thân chưa?"

"Chỉ là thái hư thần bước chính là nhiệt thân, hiện tại cậu hãy nhìn cho rõ ràng." Vừa dứt lời ông lão đột nhiên đứng nghiêm.

Ngay sau đó, cả thế giới điên cuồng rung chuyển..

- -----------------