Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1955




Ở một nơi nào đó.

Một thanh âm vô cùng đau lòng vang lên: "Hắn cứ tiếp tục làm như vậy, của linh khí ta sẽ bị hút hết mất thôi."

Một thanh âm khác vang lên, nhẹ giọng cuời nói: "Có một số người, có một số việc, có một số vật, giá trị tồn tại có đôi khi chính là vì phục vụ một người nào đó, nếu Bàn Cổ Phủ không có Bàn Cổ, còn có thể gọi là Bàn Cổ phủ sao?"

"Ý của ngươi là,ta sinh ra chính là vì này phục vụ cho nhân loại nhỏ bé lại hèn mọn này?"

"Vậy ngươi nghĩ sao? Ngươi đã tồn tại này thế gian này cơ hồ cùng tuổi với Bát Phương thế giới, chính là đã nhiều năm như vậy, có ai có thể thoát ra khỏi nơi này của ngươi không?"

"Đó là bởi vì tên kia đã cho hắn Thiên Nhãn phù rồi, thao, vừa tiến vào đã trực tiếp làm bừa, ta con mẹ nó căn bản là khó lòng phòng bị thật tốt đó biết không?" Bát Hoang thiên thư buồn bực nói.

"Chỉ đơn giản là dựa vào Thiên Nhãn phù thôi sao? Hắn ta cũng từng lấy Thiên Nhãn phù ở nơi này của người chơi đùa rồi, nhưng mặc dù hắn ta mạnh như vậy, cũng tốn hết bao nhiêu năm mới có thể rời đi nơi này? Con đứa nhỏ này thì sao?" Thanh âm kia lại cười nói.

Vừa nghe xong lời này Bát Hoang thiên thư thật sự không muốn thừa nhận cũng không được, gật gật đầu: "Ta cũng đang bởi vì nguyên nhân này, cho nên mới nguyện ý để hắn làm chủ, nếu không phải vì vậy hắn có tư cách gì chứ?"

"Đã nhận hắn làm chủ, vậy ngươi càng nên giúp hắn đi."

"Ta đã biết, ta sẽ hết sức, tiểu tử này cũng thật là may mắn mà, thế nhưng có thể làm cho ba người chúng ta đều giúp hắn, cũng không biết đời trước hắn đã tu luyện được cái phúc gì." Bát Hoang thiên thư có chút bất mãn đích nói.

"Ngươi nói ngược rồi, đúng ra thì chúng ta giúp hắn, không phải là do hắn may mắn của hắn, mà là do chúng ta may mắn."

Mà trong Bát Hoang thiên thư.

Lúc ban đầu khí thế của Hàn Tam Thiên như muốn hút cạn linh khí của núi sông, đến cuối cùng, mọi thứ chỉ còn gió êm sóng lặng, anh giống như một lão tăng nhập định, im lặng tĩnh tọa nơi đó.

Một lần tĩnh tọa này, là thời gian suốt một năm trong Bát Hoang thế giới.

"A!"

Đột nhiên Hàn Tam Thiên động đậy, há miệng ra phun ra một ngụm khí, lúc này anh mới mở hai mắt ra, hai đạo kim quang cũng mãnh liệt bắn ra từ trong mắt anh.

"Thái diễn tâm pháp này thật kỳ quái, cư nhiên lại bạo ngược như vậy, nhưng lúc luyện lại có cảm giác thật thích thú." Hàn Tam Thiên thấy là lạ lầm bầm lầu bầu.

Lúc này, hai mắt của anh đã có chút bất đồng, con ngươi đen thâm thủy giờ đã mang theo những đóm màu đỏ loang lổ, tạo ra một loại dã cảm cuồng bạo cùng thị huyết, kết hợp với ánh mắt sâu thẳm của anh, tạo thành một loại cảm giác khiến cho người khác mê muội, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ lãnh khốc.

Mái tóc bạc như tơ bay bay theo gió!

A!

Lại thoải mái kêu to một tiếng, Hàn Tam Thiên hơi hơi giang hai cánh tay ra, khởi động thân thể một chút, sau đó anh nhẹ nhàng đứng lên, theo bản năng nhéo nhéo nắm tay của mình, cảm thấy trong cơ thể có một cỗ lực lượng vô cùng sung mãn dồi dào!

Đeo mặt nạ lên, Hàn Tam Thiên khẽ quát một tiếng: "Khai!"

Sau đó cả người anh hóa thành một đạo quang ảnh biến mất tại chỗ.

"Một năm, chỉ trong thời gian một năm, ta đã xem thường tiểu tử này."

Ngay sau lúc Hàn Tam Thiên biến mất, thanh âm trên bầu trời lại vang lên, vừa kinh ngạc vừa tràn đầy vui mừng.

"Thái diễn tâm pháp, kia chính tâm pháp có ý nghĩa sâu xa của thượng cổ, vậy mà tiểu tử này chỉ dùng thời gian một năm đã trực tiếp thông suốt, này.... người này rốt cuộc có phải là người hay không." Bát Hoang thiên thư không dám tin, nói.

"Quả thật là ngoài dự kiến của ta, vốn dĩ ta nghĩ dù cho tiểu tử này có kim thân của hắn ta thêm vào, cộng với thiên phú xuất chúng, cũng cần thời gian ít nhất là mấy trăm năm, cho nên vì không khiến hắn vội vã ta mới nói với hắn là cần mười năm tới trăm năm, nhưng ta không hề nghĩ đến, hắn không chỉ có vượt qua thời gian dự liệu của ta, mà còn thành công trước nhiều năm như vậy."

"Có lẽ để ngươi và hắn ta luyện, cũng không thể hoàn thành đi?" Bát Hoang thiên thư nói.

Thanh âm kia cũng không phủ nhận: " Năm đó ta tu luyện Thái diễn tâm pháp, phải tốn bảy mươi bảy vạn năm mới vừa rồi nhập khiếu, người kia so với ta đỡ hơn một chút, chỉ là ước chừng cũng cần tới năm mươi sáu vạn năm, nhưng tiểu tử Tam Thiên này, một năm, hahaha, nói ra cũng không biết ta nên cao hứng hay nên thương thay cho chính mình đây."

"Có lẽ đây là vận mệnh." Bát Hoang thiên thư thở dài một hơi.

"Từ sau trận chiến đó Bát Phương thế giới liền dựa vào sự cai quản của tam đại Chân thần vốn định là ba nhà sẽ kìm hãm lẫn nhau, cùng nhau phát triển, nhưng ai ngờ đến lòng người hiểm ác, ba tên hòa thượng lại làm ra loại chuyện này, cũng đã đến thời điểm nên điều chỉnh một chút phương hướng của Bát Phương thế giới rồi, nếu không..."

"Hy vọng tiểu tử này sẽ không phụ sự trọng vọng của người cùng hắn ta, cũng không uống công ta nhận hắn làm chủ nhân." Bát Hoang thiên thư đau khổ cười.

Lời nói vừa dứt, trên không trung của Bát Hoang thiên thư, bỗng nhiên hiện lên hai tia bạch quang, sau đó biến mất trong chớp mắt.

Mà lúc này, lúc Hàn Tam Thiên từ trong thiên thư nhảy ra, Bát Hoang thiên thư tự động chui vào trong cơ thể Hàn Tam Thiên, nhưng trong phòng không còn bóng dáng của Bách Hiểu Sinh, cũng không thấy Tô Nghênh Hạ đâu cả.

Điều này làm cho Hàn Tam Thiên rất hoang mang, theo lý Tô Nghênh Hạ biết mình tiến vào Bát Hoang thế giới, khẳng định cô ấy sẽ bảo vệ Bát Hoang thiên thư vô cùng cần thận, làm sao có thể chỉ đặt Bát Hoang thiên thư trong phòng, mà người lại không thấy đâu?!

Lại nhìn liếc mắt qua, thấy ngay cả Hàn Niệm cũng đang ở trên giường, như vậy làm cho Hàn Tam Thiên có loại dự cảm không rõ.

Hay là Tô Nghênh Hạ xảy ra chuyện gì rồi?

Nghĩ vậy Hàn Tam Thiên vội vàng lao ra khỏi phòng, đồng thời những tiếng la hét thất thanh đang hướng về phía lôi đài, trên lôi đài có một thân ảnh mềm mại đang đứng, mang theo mặt nạ, bị nam nhân đối diện liên tục công kích.

- -----------------