Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1970




Tiếng ầm ầm bạo tạc nổ ầm trời, cuối cùng cự kiếm cũng rời trời rơi xuống.

Ầm!

Đất rung núi chuyển.

Trận bạo tạc cuối cùng nổ tung thành trăm khe nhỏ, thậm chí còn không ngừng tiếp tục chiếm đoạt toàn bộ khe hở, cuối cùng hình thành một vầng sáng càng khổng lồ.

Vầng sáng bao trùm, đỉnh núi hay những ngọn núi nhỏ gần đó không thể tránh né, cứ thế bị chặt đôi.

Những người trên mặt đất, có kẻ ôm đầu ngồi xổm né tránh, cũng có người bay lên trời chạy lấy người. Nhưng chỉ cần bị vầng sáng đánh trúng, kết cục chỉ như những đỉnh núi kia, biến thành hai đoạn.

Mà trên mặt đất lúc này lại không có thân ảnh của Hàn Tam Thiên.

Khi Lục Nhược Tâm đang cẩn thận tra tìm, Hàn Tam Thiên đột nhiên bay từ trong bụi đất lên, kéo theo một kiếm tới!

“Cái này... Điều này sao lại xảy ra được?" Lục Nhược Tâm nhíu mày.

Làm!

Gần như đúng lúc này, cánh tay trái của Lục Nhược Tâm bị cắt ra một vết rách. Máu tươi chậm rãi chảy xuống theo cánh tay ngọc!

“Mẹ nó, thiên kim của Lục gia bị thương. Tên tiểu tử kia đúng là cầm thú." Có người gấp gáp hô to.

"Đúng là đã đánh giá thấp ngươi." Lục Nhược Tâm vội vàng thúc giục năng lượng, rút lui lấy người. Tay phải che tay trái, đôi mắt cao ngạo nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên cách đó không xa.

Trong cả cuộc đời của nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng ta bị thương.

Nàng cao ngạo coi trời bằng vung, lúc này lại đột nhiên bị ăn một chiều như vậy.

Hắn làm vậy bằng cách nào?!

Hắn đột nhiên biến mất rồi lại đột ngột xuất hiện.

Hắn đã biến mất ở đâu?

Lúc này, Lục Nhược Tâm lại cảm thấy hoảng hốt trong tích tắc. Nàng ta nào biết được, Hiên Viên kiếm đúng là một vũ khí cực kỳ khủng bố, tất cả mọi người bị hù dọa mà né tránh nhưng cũng vô tình giúp Hàn Tam Thiên tạo ra một điều kiện tuyệt hảo.

Mà điều kiện này chính nỗi lo về sau của Hàn Tam Thiên.

Dù sao trong mưa kiểm cũng không có người, anh có thể thoải mái nhảy vào trong Bát Hoang Thiên Thư, chỉ để lại Bát Hoang Thiên Thư lẻ loi hiu quạnh ngồi trong trận.

Lão già kia đã nói Bát Hoang Thiên Thư và thế giới Bát Phương có thể đồng thời nối liền với nhau, mưa kiếm của Hiên Viên kiếm có thể để lại thương tổn gì cho nó được đây?

Hàn Tam Thiên chỉ lo lắng là sau khi mình nhảy vào, Bát Hoang Thiên Thư bị người khác nhặt đi. Nhưng dưới mưa kiếm của Hiên Viên kiếm, tất cả mọi người đều chạy ra, chẳng phải đây chính là tạo cho Hàn Tam Thiên cơ hội quá lớn hay sao?

Thêm cả thời gian trong Thiên Thư là bất động, Hàn Tam Thiên thậm chí còn có thể vào trong Bát Hoang Thiên Thư hôn Tô Nghênh Hạ một cái, thuận tiện chơi đuổi bắt với Hàn Niệm rồi mới nhảy ra. Đối với Lục Nhược Tâm, mọi chuyện chỉ mới trôi qua chưa tới mili giây.

“Cô còn bản lĩnh gì? Lấy hết ra chưa?" Hàn Tam Thiên cầm kiếm ngọc trong tay, lạnh giọng cười nói.

Lục Nhược Tâm lắc lắc đầu chậc chậc. Dù tên này đã thành công chọc giận nàng ta, nhưng đồng thời nàng ta cũng có thưởng thức nhè nhẹ với Hàn Tam Thiên.

Một giây sau, áo trắng của Lục Nhược Tâm đột nhiên tung bay, đề khí tập trung tư tưởng.

Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy trước mắt chợt nhoảng một cái, lại trợn mắt nhìn hồi lâu, trái phải trước sau của anh đột nhiên xuất hiện thêm một Hàn Tam Thiên.

“Ảo ảnh?" Có người ở phía dưới hoảng sợ nói.

Hàn Tam Thiên khinh thường cười cười. Anh có Thiên Nhãn phù, có thứ gì mà không bị anh nhìn thấu?!

Thiên Nhãn phù dùng với mấy thứ ảo ảnh đúng là quá hợp. Lập tức vận khí, định nhìn trộm một chút.

Nhưng thiên nhãn vừa được mở, Hàn Tam Thiên sững sờ ngay tại chỗ.

Bốn ảo ảnh này, toàn bộ là thật.

Vậy cũng có nghĩa là, đột nhiên xuất hiện thâm bốn Lục Nhược Tâm!

“Đây là pháp thuật quỷ quái gì đây?" Hàn Tam Thiên nhướng mày, nhìn về phía Lục Nhược Tâm.

Lục Nhược Tâm khinh thường cười: “Nói cho ngươi biết cũng không sao. Đây chính là bốn hồn nguyền rủa Bắc Minh, bí pháp Thượng Cổ.”

Nói xong, Lục Nhược Tâm lạnh giọng trào phúng Hàn Tam Thiên: "Bí pháp này đúng là rất lợi hai, nhưng mà ngươi cũng không cần phải sợ đến chảy máu mũi chứ."

Hàn Tam Thiên cười ha ha một tiếng, cực kỳ lúng túng. Không phải anh sợ đến chảy máu mũi mà là vì hiệu quả nhìn thấu của thiên nhãn. Cho nên... Lục Nhược Tâm trước mắt liền như là...

Trong mắt Hàn Tam Thiên, không khác gì đang không mặc quần áo cả.

Dù Hàn Tam Thiên không có hứng thú với Lục Nhược Tâm, trong lòng cũng chỉ chứa một mình Tô Nghênh Hạ, nhưng thị giác bị trùng kích sẽ khiến người ta sinh ra một chút phản ứng theo bản năng.

Đây là một biểu hiện theo bản năng.

"Ngươi cười cái gì?" Lục Nhược Tâm hơi tức giận, kỳ quái nói.

"Oa, đúng là người thần bí. Đối mặt với bí pháp thượng cổ mà còn cười được, đúng là phàm phu chúng ta không thể so sánh được.

“Lại nghĩ, có thể hắn đã có biện pháp đối phó nên đã tính trước kỹ càng."

"Ta thật sự rất tò mò tên này sẽ dùng biện pháp gì giải quyết bí pháp này chứ? Dù sao thì người thần bí luôn gây bất ngờ, khiến người ta phải chờ mong."

Nhưng khi một đám người đang tò mò cực độ, mong mỏi và trông mong, khỏe miệng họ không khỏi co rút.

Khi bốn ảo ảnh của Lục Nhược Tâm di chuyển, trên người Hàn Tam Thiên lại đột nhiên lóe lên hào quang, sau đó...

Chạy!

Không sai, người này đột nhiên xoay người chạy, hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh, khiến người ta líu lưỡi!

- -----------------