Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1987




Trong nháy mắt người của Hải vực Vĩnh Sinh đã xông vào chém giết với người của đỉnh Lam Sơn.

Sau đó hai đội tinh nhuệ của Thủ phong cùng Thực phong đuổi theo nhìn thấy hai bên đang đánh nhau nháy mắt cũng xông đám người vào tấn công.

Lúc này, cả Vĩ phong khói lửa nổi lên bốn phía, tiếng kêu vang lên không ngừng.

Vạn nhân chi cục ngay lập tức biến thành hai bên quyết đấu với hai bên.

Mà hai đám mây lớn trên giữa không trung đang trôi đến gần cũng đột nhiên ngừng lại, cùng bất động nhìn xuống, nhưng ai cũng không ra tay.

Lúc trước truy kích là vì sợ hãi thế lực bên ngoài đoạt được thần mộ, hai đại chân thần tự nhiên muốn xen vào.

Hiện giờ, sau khi phát hiện hai bên đều là người của hai đại gia tộc, hai đại chân thần liền thay đổi ý định, lúc này ai cũng không muốn vội vàng ra tay, nếu không sẽ tạo thành cục diện lưỡng bại cầu thương.

Dưới không trung, Vương Hoãn Chi quát lớn một tiếng: "Huynh đệ, ta đến đây."

Sau đó lão ta làm gương dẫn đầu trực tiếp bay đến trước mặt Hàn Tam Thiên, hai tay ngưng thế, một đạo ánh sáng màu xanh trực tiếp xông về phía Lục Nhược Tâm.

Có Vương Hoãn Chi hỗ trợ, Hàn Tam Thiên cũng quay người lại giao đấu.

Hai người trực tiếp giao chiến cùng Lục Nhược Tâm, ba đạo thân ảnh ở vị trí trung tâm người đến ta đi đánh nhau.

Vương Hoãn Chi cũng quả thật không hổ người được Hải vực Vĩnh Sinh tín nhiệm, không chỉ có y thuật cao siêu, mà tu vị cũng cực kỳ lợi hại, có hắn gia nhập, nhất thời Hàn Tam Thiên đấu với Lục Nhược Tâm chiếm thế thượng phong.

Bất quá vì Lục Nhược Tâm triển khai bốn đạo chân thân, cho dù Hàn Tam Thiên cùng Vương Hoãn Chi liên thủ có mạnh như thế nào đi nữa trong lúc nhất thời cũng khó chiếm được thế trượng phong này, sau khi đấu một hồi, hai người mặt xám mày trọ, chật vật đến cực điểm.

"Ta thao, tiểu nương tử này thật hung ác." Vương Hoãn Chi chửi ầm lên.

Hàn Tam Thiên trợn trắng mắt không nói gì, nếu nàng không lợi hại, ông đây sao có thể bị nàng truy tới nơi này?

"Hừ, huynh đệ chớ hoảng sợ, xem lão phu đây!" Lời nói vừa dứt, Vương Hoãn Chi thò tay vào trong y phục lấy ra một cái hồ lô màu lục hồng.

Vương Hoãn Chi cũng biết Lục Nhược Tâm lợi hại, trực tiếp thi triển bản mạng thần binh của lão ta, Phật hồ lô.

Hồ lô này vốn có chất lượng cực tốt, cộng thêm đã được Vươn Hoãn Chi tu luyện đặc thù nên trở nên vô cùng lợi hại.

Hồ lô bay trên trời, miệng của nó được mở ra, hai quang mang hồng lục giao nhau trực tiếp đánh thằng vào Hiên Viên thần kiếm.

Cảm nhận được luồng sáng quỷ dị này, trong lòng Hàn Tam Thiên có chút sợ hãi, anh không nghĩ tới Vương Hoãn Chi này lại còn có thủ đoạn lợi hại như thế.

Dù sao, chuyện lão ta là thần y là thật, nhưng màn này cũng quá mức kinh động lòng người.

Rất nhiều người nói hắn diệu thủ hồi xuân, nhưng lại có vài người gặp ông ta rồi sẽ nói ông ta thủ đoạn độc ác.

Khóe miệng Lục Nhược Tâm khinh thường câu lên, ba đạo chân thân trực tiếp nhắm ngay Vương Hoãn Chi xông đến, ba đạo Hiên Viên Kiếm trực tiếp đối chiến với Phật hồ lô.

Kim quang cùng hai đạo hồng lục quang va chạm vào nhau, nhất thời đất đá nồi lên bốn phía, quang mang của hai người nháy mắt phân chiếm khắp nơi, hình thành thế cục giằng co,

Nhưng dựa theo tình thế này, hiển nhiên Lục Nhược Tâm đang chiếm ưu thế, quang mang thật lớn bắt đầu dần dần cắn nuốt hồng lục quang, mà lúc này sắc mặt của Vương Hoãn Chi dưới hồng lục quang cũng bắt đầu lộ vẻ dữ tợn, vô cùng khó chịu.

Nhưng ngay tại lúc Hàn Tam Thiên nghĩ lão già này sắp không xong rồi, chỉ thấy lão ta này đột nhiên lấy một nắm đan dược từ đâu ra trực tiếp bỏ vào miệng, nhất thời quang mang trên người lão ta lại tỏa sáng, hồng lục quang đã sắp suy yếu đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ.

"Này lão già, nội lực không đủ nên mượn ngoại vật?" Hàn Tam Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, lão già cầm một nắm đan dược quốc vào miệng, giống như mấy thứ này không tốn tiền vậy.

Cũng khó trách Hải vực Vĩnh Sinh chọn nâng đỡ người này, chắc hẳn bọn họ cũng có được lợi rất nhiều rồi.

Ít nhất Vương Hoãn Chi làm y thánh luyện ra linh đan diệu dược gì đó đối với lão ta mà nói quả thực dễ như trở bàn tay.

Ở Bát Phương thế giới, dựa vào một khía cạnh nào đó kỳ thật đan dược cũng chính là một loại tiền tài.

Cho nên Hàn Tam Thiên cũng không tự chủ đi hâm mộ năng lực này của Vương Hoãn Chi, nếu anh là người của Hải vực Vĩnh Sinh mà cần tuyển một người để hợp tác anh cũng có thể sẽ nghĩ đến Vương Hoãn Chi.

"Lục tiểu thư, nếu thần mộ đã bị người của Hải vực Vĩnh Sinh chúng ta đoạt được, ngươi cần gì phải tận lực truy sát đến cùng khiến cho hai đại gia tộc đấu tranh với nhau đây, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là đối với ai cũng không có lợi phải không?" Vừa ăn đan dược Vương Hoãn Chi vừa vội vã hô lên.

"Hừ, vật trong thần mộ, người có duyên sẽ có được, dựa vào cái gì mà cho là nó thuộc về các ngươi?" Lục Nhược Tâm lạnh giọng quát, mạnh mẽ xuất ra một chân thân nữa, bốn chân thân hợp nhất, trực tiếp áp về phía Vương Hoãn Chi.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, quang mang trên người Vương Hoãn Chi trực tiếp rút nhỏ gần ba phần tư phần, trên trán lão ta lại ứa ra mồ hôi lạnh.

Vương Hoãn Chi tuy mạnh, nhưng mà đối mặt với Lục Nhược Tâm cũng có thực lực không kém, trong tay nàng ta lại có Hiên Viên Kiếm, hơn nữa còn có thể hóa ra bốn đạo chân thân ngay cả người táo bạo có thần kỹ biến thái như Hàn Tam Thiên cũng không khỏi phải cố gắng hết sức.

Tuy rằng ở một góc độ nào đó Vương Hoãn Chi cũng là một tên biến thái, dù sao trên đời này cũng tìm khó ra người có thể vừa ăn đan dược vừa đánh nhau.

Nhìn thấy thế cục càng phát ra phức tạp, ở giữa không trung, đám mây đen hồng tương ứng với Hải vực Vĩnh Sinh, lúc này đã hơi rục rịch, nhưng bận tâm đến tử quang đối diện, cuối cùng vẫn không dám tùy tiện ra tay.

Mỗi người đều có tính toán riêng, bên được lợi tất nhiên mong trận chiến này mau chóng ngừng lại, ít nhất chân thần di chỉ trăm lợi không hại có thể yên ổn ở bên người của mình, nhưng bên không có được chân thần di chí, tất nhiên hy vọng thể cục phức tạp hơn nữa, mong đợi cho chân thần di chí một lần nữa trở lại trên tay mình hoặc là rơi vào tay thế lực khác, tóm lại, nó tuyệt đối không thể ở trong tay kẻ địch của mình.

Nhưng mà hai đại chân thần đều rõ ràng thực lực của đối phương, một khi tùy tiện ra tay, chỉ khiến cho hậu quả càng nghiêm trọng mà thôi.

Cho nên kỳ thật chân thần đều có điểm mấu chốt của chính mình.

Nhưng lúc này Hàn Tam Thiên vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm lên không trung.

Anh vẫn đang lo lắng, chỉ sợ mình phải động đến lực lượng trong thần mộ, sẽ dẫn đến bị hai đại chân thần hợp lực đánh chết, cho nên vẫn luôn không dám tùy tiện ra tay, thời thời khắc khắc đều phòng bị.

Nếu như giống lúc ban đầu anh để lộ thần mang, nhất định sẽ giống như anh sở liệu, hai đại chân thần sẽ nhanh chóng đuổi giết, nhưng sau khi anh đi vào Vĩ tình huống đã thay đổi.

Bởi vì hiện tại anh là người của Hải vực Vĩnh Sinh, cho nên hai đại chân thần không thể nào đồng tâm hiệp lực, ngược lại đang kiềm chế nhau.

Điều này có nghĩa đoán định của Hàn Tam Thiên đều chính xác.

Kế hoạch của anh đã thành công, anh cũng tạm thời được an toàn.

Cho nên bước tiếp theo đó là anh sẽ đại hiển thần uy.

Tuy rằng không ai biết Hàn Tam Thiên đang dự định làm gì, nhưng lúc này trên người Hàn Tam Thiên đột nhiên tỏa ra thần mang, anh nổi giận gầm lên một tiếng.

Ầm!

Một cỗ kim quang đột nhiên phóng thích từ trong cơ thể anh, thần mang cường đại trực tiếp phóng xuất ra từng đợt sóng hoàng kim, quét qua toàn bộ Vĩ phong.

Mà Hàn Tam Thiên của lúc này, không gió mà bay, đang lơ lửng giữa không trung, hai tay tụ thiên hỏa cùng nguyệt luân, ngọc kiếm đang treo trước người.

"Đây là thời điểm biểu diễn thần kỹ chân chính." Hàn Tam Thiên mìm cười, nội tâm anh vô cùng kích động.

Quả thật anh đã nóng lòng muốn thử sức, muốn xem sau khi mình hấp thu này thần nguyên nếu như toàn lực đánh một trân, uy lực sẽ mạnh đến nhường nào!

- -----------------