Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2111




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám người Tam Vĩnh và Lâm Mộng Tịch sau khi nghe những lời này sau càng là cực kỳ kinh ngạc. vạn phần. Chuyện lúc trước của Hàn Tam Thiên và tiểu Đào thì ra hoàn toàn chính là giả, không hề có. Từ đầu tới đuôi, chẳng qua đều là một mình Diệp Cô Thành đạo diễn ra màn kịch hãm hại này! Đây cũng chính là nói, tất cả tất cả đều là Diệp Cô Thành giờ trò quỷ! Tam Vĩnh cảm thấy một trận hoa. Lông mày của Nhị Tam phong trưởng lão và Lâm Mộng tịch cũng không khỏi nhíu chặt, từ đầu tới cuối, bọn họ đều bị Diệp Cô Thành đùa giỡn, hơn nữa còn tin vào tên bại hoại này, tự tay huỷ đi ánh sáng thật sự của Hư Vô tông. Cho dù đứng trước sống chết tồn vong của Hư Vô tông, bọn họ vẫn như cũ tin tưởng Diệp Cô Thành, mà từ chối Hàn Tam Thiên!

Đây là châm chọc đến mức nào chứ?!

Châm chọc đám người bọn họ đến cùng là ngu xuẩn cỡ nào. Bây giờ nhớ lại lúc trước đó Tần Sương ngăn cản, bọn họ nói nàng ngu muội, suy nghĩ kỹ một chút, đó chẳng qua là đồ đần chế nhạo kẻ thông minh. Ảnh mắt của Hàn Tam Thiên lúc này có hơi nhìn về Diệp Cô Thành.

Sắc mặt Diệp Cô Thành lập tức trắng bệch, dưới chân không khỏi lùi lại một bước, lắc đầu: “Không, chuyện này không liên quan đến ta, bọn chúng, bọn chúng nói hươu nói vượn."

“Sao có thể không liên quan chuyện của ngươi chứ?" Tiểu Hắc tử vừa nói, vừa móc một gói bột phần từ trong ngực ra: “Lúc trước chính là người đưa cho ta mê hương này để làm tiểu Đào hôn mê, ngươi không thể không chối được."

Tiểu Hắc Tử cũng không ngốc, lúc trước đã âm thầm nghĩ kỹ, lỡ may chuyện này bị bại lộ sẽ là kẻ cõng nồi nên cũng đã giữ lấy thuốc mà Diệp Cô Thành cho lúc trước, để tránh Diệp Cô Thành không nhận tội. Bây giờ suy nghĩ một chút, Tiểu Hắc Tử âm thầm may mắn thấy mình đã làm đúng.

Diệp Cô Thành đã sớm trợn trắng mắt, tha thêm hai cái mạng chó không phải là không thể được, vấn đề là hai con chó này lại hoàn toàn không hiểu ý của bản thân hắn, không chỉ có không biết thu liễm, ngược lại là đổ thêm dầu vào lửa. Bây giờ càng trực tiếp cầm chùy thủ lên!

"Diệp gia gia, ngài.. ngài xem, ngài tha bọn ta đi, được không?" Chiết Hư Tử cầu xin.

Mặt Diệp Cô Thành xám như tro, nhất là cảm nhận được ánh mắt mang theo nụ cười của Hàn Tam Thiên, chỉ cảm thấy phía sau lưng không ngừng rét lạnh: "Ta.. ta thật sự là bị hai người ngu xuẩn các ngươi làm cho tức chết, đừng... đừng mẹ hắn hỏi ta. Ta không có tư cách quyết định sống chết của các ngươi, muốn tha thứ, các ngươi hỏi hắn ấy."

Tiểu Hắc Tử và Chiết Hư Tử lập tức sững sờ, quả nhiên đoán không lầm a, người kia mới là lão đại.

“Gia gia à gia gia à, ngài bỏ qua cho chúng ta đi, hắc hắc."

"Đúng vậy đúng vậy, ngài đã cứu một cái mạng chó của chúng ta, liền nể tình phân nhượng chúng ta trung thành làm việc cho các người đi.” Hai người lập tức vui vẻ cầu xin.

“Phân nhượng trung thành ngon ngoãn làm việc? Hàn Tam Thiên không khỏi buồn cười hỏi.

Đám người Diệp Cô Thành và Ngô Diễn quả thực là im lặng, nhao nhao hướng đầu sang một bên khác. Bọn người Lâm Mộng Tịch nhìn thấy đám người này như thế, tinh thần cũng không khỏi chán nản.

"Các ngươi biết ta là ai không?" Hàn Tam Thiên hỏi xong, tiếp đó nhẹ nhàng cởi mặt nạ của mình ra.

“Ngài đương nhiên là gia gia của gia gia rồi.”

Chiết Hư Tử vừa cười vừa xu nịnh nói. Nhưng khi hắn nhìn thấy Hàn Tam Thiên thá mặt nạ kia sau đó, cả người nhất thời đang quỳ liền thành ngồi bệt hắn xuống đất, giống như gặp quỷ, kinh hoảng vô cùng “Hàn... Hàn Tam Thiên?"

Tiểu Hắc Tử ở bên cạnh cũng hoàn toàn căng cứng mặt, cả người hoàn toàn choáng váng.

Đây không phải cấp trên của Diệp Cô Thành sao? Làm sao, thế nào lại là Hàn Tam Thiên được!

Hàn Tam Thiên là nô lệ mà bọn chúng đều xem thường, thậm chí còn tùy ý bắt nạt, làm sao lại... làm sao lại đột nhiên biến thành gia gia trong gia gia miệng của mình rồi chứ?!

Như Vũ cũng ngây ngần cả người! Khi Diệp Cô Thành và Ngô Diễn nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Tam Thiên, lúc này cũng không khỏi khẽ giật mình. Mặc dù cơ bản bọn chúng tin tưởng Tần Sương, nhưng khi chân chính nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Tam Thiên, vẫn là không khỏi càng thêm giật mình.

Đây chính là tên nô lệ, tên vô dụng mà lúc trước bọn chúng ai cũng xem thường. Thế nhưng mà, bây giờ vẫn đứng ở trước mặt của bọn chúng, chỉ cần cười một tiếng quát một tiếng, liền có thể hoàn toàn khống chế nỗi sợ hãi trong lòng bọn

chapter content



chapter content