Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2131




Hàn Tam Thiên gật gật đầu, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho anh vẫn cau có mặt mày.

Nếu như tình huống đúng là như thế, như vậy sự khó khăn và nguy hiểm mà bây giờ bọn họ sẽ gặp phải là vô cùng khủng bố.

"Vậy Tam Thiên, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Tô Nghênh Hạ sốt ruột hơn.

Tuy rằng Tô Nghênh Hạ vẫn luôn kiên quyết ủng hộ các quyết định của Hàn Tam Thiên, ngoài mặt cũng luôn bình tĩnh và sáng suốt, nhưng ở trong lòng cô còn sốt ruột hơn bất kỳ người nào, còn lo lắng hơn bất kỳ ai.

Dù sao đó cũng là người khiến cô nóng ruột nóng gan nhất, người này cũng không ở bên trong. Mà người này, lại phải lấy một địch lại đại quân mấy vạn người, Hàn Tam Thiên ở bên ngoài chiến đấu bao lâu, thì cô lại sợ hãi bấy lâu.

Nhất là khi nghe được lần Hàn Tam Thiên trọng thương ấy, lòng cô đau như cắt.

Nhưng mà bây giờ Tô Nghênh Hạ đã biết làm sao để có thể giúp đỡ người đàn ông của mình một cách hiệu quả nhất, cho nên, khi ở trước mặt mọi người cô vẫn luôn kiên cường chống đỡ, để ý giúp hậu viện phái Hư Vô có thể gọn gàng và trật tự.

Nếu như ngày mai giống như những gì mà Hàn Tam Thiên đã đoán trước, như vậy rõ ràng là Hàn Tam Thiên sẽ phải gặp càng nhiều nguy hiểm hơn.

Sao Tô Nghênh Hạ có thể không lo lắng được chứ?

“Nếu như phái Hư Vô không giúp gì được, vậy cũng đồng nghĩa rằng các huynh đệ ở thành Thiên Hồ của chúng ta cũng không có tác dụng gì. Dù sao, bọn họ cũng không có nhiều người hơn phái Hư Vô là bao, hơn nữa, bọn họ còn cần phải đi xuyên qua chiến trường của hai nhà Phù Diệp."

Bách Hiểu Sinh nói.

“Hay là thông báo cho đại quân hai nhà Phù Diệp? Để cho bọn họ cũng điều động thêm người?"

Phù Mãng nói.

“Bọn họ nhất định sẽ trợ giúp, nhưng vẫn đề là, đại quân của Dược Thần các mà bọn họ phải đối mặt cũng sẽ dùng hết sức để bám lấy bọn họ, mà một khi kéo dài thời gian, đội quân của hải vực Vĩnh Sinh đến kịp, thì vẫn là con đường chết.”

Phù Ly nói.

“Đường chết đường chết, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chết không thể nghi ngờ gì hay sao?"

Phù Mãng buồn bã nói.

Đôi mắt Hàn Tam Thiên sáng như đuốc, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách.

Hôm nay đang toàn thịnh, mà còn đấu thành như vậy, nếu như là ngày mai, cũng không thể chắc chắn được.

Mang theo khuôn mặt u sầu, sau khi Hàn Tam Thiên quay về phòng rồi, cũng không thấy ra ngoài nữa.

Nghiêng mặt nằm ở trên giường, cùng với Tô Nghênh Hạ, sau khi hai vợ chồng ru được Niệm Nhi ngủ rồi, tiếng kêu của những con ếch ở bên ngoài phòng, làm cho Hàn Tam Thiên bỗng nhiên mở bừng mắt.

"Không cần phải nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi."

Tô Nghênh Hạ cũng phản ứng rất nhanh, mở to mắt nhẹ giọng an ủi nói.

"Hai mẹ con cứ nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài một chút."

Hàn Tam Thiên nở một nụ cười miễn cưỡng, nhẹ nhàng dời đầu của Hàn Niệm từ trên người mình xuống gối, sau đó rón ran rón rén đi xuống giường, bước ra khỏi phòng.

Tôi nay, gió êm sóng lặng, trăng sáng treo cao, ngọn núi ở phía xa xa, dưới ánh trăng, ngẫu nhiên có vài tiếng chim thú kêu.

Trong không khí, vẫn còn mùi máu tươi nhàn nhạt như cũ.

"Mặc vào đi, đừng để cảm lạnh."

Bỗng nhiên gió nhẹ thổi qua, Tô Nghênh Hạ cầm một chiếc áo khoác, khoác lên trên người Hàn Tam Thiên, sau đó nhẹ nhàng để lại một nụ hôn lên trên gương mặt của Hàn Tam Thiên:

"Không cần phải tạo thêm áp lực cho chính mình, thật ra sống chết cũng chả có gì, chỉ cần có anh ở bên em, là được."

Trong lòng Hàn Tam Thiên cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng giữ chặt lấy đôi tay của Tô Nghênh Hạ:

"Cảm ơn em, Nghênh Hạ.”

"Thật ra, phải là để em cảm ơn anh mới đúng."

Tô Nghênh Hạ cầm lấy tay của Hàn Tam Thiên, để lên vai của mình, sau đó thuận thế mà nhẹ nhàng dựa vào trong lòng ngực anh:

“Bất kể là đâu, núi cao hay biển lửa, chỉ cần em gặp khó khăn, gặp nguy hiểm, thì anh vẫn mãi luôn che chở ở trước mặt em.”

Hàn Tam Thiên cười cười, ôm chặt Tô Nghênh Hạ vào trong lồng ngực mình:

“Ngốc quá, đây không phải là chuyện mà anh phải làm hay sao?"

Tô Nghênh Hạ cũng cười dịu dàng.

Hai mắt nhìn nhau, ngay lập tức Hàn Tam Thiên không nhịn được mà hơi chu môi lên, sắc mặt Tô Nghênh Hạ đỏ ứng, đôi mắt khẽ nhắm lại.

Nhưng đúng vào lúc này.

"Rống..."

Không biết là khỉ hay là sói, bỗng nhiên kêu lên một tiếng bén ngọn cắt ngang phía chân trời, trực tiếp đánh gãy hai người.

Hàn Tam Thiên không nói gì mà đảo mắt một cái, Tô Nghênh Hạ cũng không nhịn được mà che miệng cười trộm một tiếng.

"Thật là, phá hết cả cảnh đẹp, hơn nửa đêm còn hú cái quải gì chứ?”

Hàn Tam Thiên có chút không biết nói gì.

“Giống như anh ấy, quá mức thủ tính."

Tô Nghênh Hạ nhẹ giọng cười nói.

Ngay lập tức Hàn Tam Thiên cảm thấy xấu hổ mà vuốt vuốt cái trái, bị Tô Nghênh Hạ nói không biết phản bác thế nào.

“Được rồi, cố lên, chờ ngày mai khi anh chiến thắng quay về, anh muốn cái gì thì được cái đó, việc gì em cũng nghe theo anh, được không?"

Tô Nghênh Hạ nhẹ giọng an ủi.

Hàn Tam Thiên biết, Tô Nghênh Hạ đây là đang cố ý trao phần thưởng lớn nhất cho anh.

“Đây là do chính miệng em nói đấy. Cũng được, không phải là vừa rồi em nói anh rất thủ tính hay sao? Hừ, đến lúc ấy anh sẽ cho em biết cái gì gọi là thú tính một cách nghiêm túc."

Hàn Tam Thiên nhận lấy tấm lòng của Tô Nghênh Hạ, cùng nhau vui đùa với cô, vừa nói, vừa khoa tay múa chân.

“Ôi thế á, em sợ lắm đấy, chỉ sợ đến lúc ấy anh cũng không phải là mãnh hổ rời núi, mà là con mèo con mới lấy ra khỏi lồng hấp.”

Tô Nghênh Hạ cười nói.

Vừa nghe thấy những lời này, ngay lập tức Hàn Tam Thiên sửng sốt nói:

“Ôi chà, này cô nhóc, còn không biết bản lĩnh của anh hay sao, bây giờ anh sẽ mảnh hổ rời núi cho em xem."

Nói xong, Hàn Tam Thiên hung tợn giương nanh múa vuốt, lao thẳng về phía Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ cuống quýt né tránh, nhưng sao có thể tránh được một con dã thú như Hàn Tam Thiên được chứ, chỉ mấy phút sau, liền bị Hàn Tam Thiên trực tiếp ôm vào trong ngực, đồng thời, đôi ma trảo kia còn không chút nể tình nào mà bắt lại đây.

"Ói..."

Tô Nghênh Hạ kinh hoảng cười hô lên một tiếng.

Nhưng ngay lúc ma trảo sắp bắt được, bỗng nhiên Hàn Tam Thiên lại bất động.

Tô Nghênh Hạ sửng sốt, giương mắt nhìn Hàn Tam Thiên, chỉ thấy Hàn Tam Thiên đang nhíu chặt mày, nụ cười tươi cũng đọng lại ở trên gương mặt.

"Làm sao thể, Tam Thiên, anh không sao chứ?”

Tô Nghênh Hạ lo lắng lấy tay quơ quơ ở trước mặt Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên hoàn toàn rơi vào trong sự tầm tư, cũng không chú ý đến động tác của Tô Nghênh Hạ, một lát sau, bỗng nhiên anh bỏ lại Tô Nghênh Hạ, đứng dậy đi về phía xa xa, nhưng mới đi vài bước, bỗng nhiên Hàn Tam Thiên dừng lại nói:

“Vợ à, bây giờ em đi đến chủ điện tìm Tam Vĩnh, để cho ông ta lấy các ghi chép của phái Hư Vô ra cho anh xem một chút, còn có..."

“Để cho ông ta liệt kê một phần bản đồ xung quanh đây cho anh, phải thật chi tiết, chi tiết đến mức mỗi một ngọn núi phải biết được có bao nhiêu gốc cây, mấy cây cỏ là tốt nhất."

Nói xong, thân ảnh Hàn Tam Thiên biến mất bên trong bóng đêm.

Tô Nghênh Hạ cảm thấy lạ mà sờ sờ đầu, cô không biết Hàn Tam Thiên đang bị làm sao nữa.

Nhưng mà, chồng mình đã căn dặn rồi, Tô Nghênh Hạ cũng không dám chần chừ, sau khi sửa lại chăn cho Niệm Nhi, cô liền vội vàng chạy đến chủ điện.

Bên trong chủ điện, Tam Vĩnh, Nhị Tam phong trưởng lão và mẹ con Lâm Mộng Tịch, vẫn còn đang túc trực bên linh cữu Tần Thanh Phong, đến khi Tam Vĩnh thấy Tô Nghênh Hạ đến đây và truyền lời lại rồi, không nhịn được mà sửng sốt.

“Cần ghi chép của phái Hư Vô để làm gì? Hơn nữa, còn muốn những bản đồ xung quanh đây nữa sao?"

Tam Vĩnh không hiểu gì, hoàn toàn không biết Hàn Tam Thiên đang muốn làm cái gì!

“Muốn phần bản đồ chi tiết có lẽ ta còn có thể hiểu được, nhưng mà cần gì phải chi tiết đến nông nỗi ấy chứ? Về phần ghi chép của phái Hư Vô, cũng không liên quan gì đến chuyện ngày mai hết á."

Nhị trưởng lão cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

"Đúng vậy."

Tam trưởng lão và Lâm Mộng Tịch, Tần Sương đứng nhìn nhau.

Rốt cuộc là Hàn Tam Thiên đang muốn làm gì vậy?