Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2214




Vừa dứt lời, Tiểu Bạch hóa thành một bóng trắng, trực tiếp lao thẳng vào chiến trường.

"Grừm!"

Chỉ với một tiếng gầm vô cùng giận giữ đã trực tiếp đánh bay vài người đang vây quanh Hàn Tam Thiên. Ngay sau đó, Tiểu Bạch quay người lại chắn trước mặt Hàn Tam Thiên.

"Hàn Tam Thiên, đừng mơ tưởng bỏ lại lão tử tôi. Đừng nghĩ chỉ có bản thân mới là một anh hùng!"

"Grừm!"

Sau đó, lại gầm lên một tiếng giận dữ!

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ một cái, tay cầm chiếc rìu Bàn Cổ, lại một lần nữa trực tiếp xông lên giết bọn chúng.

Tiểu Bạch theo sát ngay sau đó, cùng với Hàn Tam Thiên tấn công cả hai bên phải, trái.

Trường không gian.

Không có thần công!

Vầng trăng thiên hỏa

Bước đi vô cùng thần kỳ!

Thuật thiên âm!

Uỳnh!

Vốn dĩ, Hàn Tam Thiên đã bị rơi vào cảnh bị bao vây bốn phía. Thế nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Tiểu Bạch, một người một thú phối hợp với nhau, càng đánh càng hăng.

Móng vuốt hổi.

Tà Long gào rít.

Cúng tế những người đã chết.

Trời mang bí quyết của thần linh

Ở phía đối diện, các cao thủ của liên minh ba phía cũng đã lần lượt mang ra các loại tuyệt kĩ khác nhau, cả hai bên hoàn toàn dùng thái độ, người hát xong, ta thu nhận kết quả.

Thời gian đang trôi qua từng phút, từng giây.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua.

Một tiếng.

Rồi lại ba tiếng trôi qua.

Thậm chí, nhìn lên bầu trời còn không rõ là ảnh bình minh hay lúc chạng vạng...

Số lượng người chết dưới chân Hàn Tam Thiên nhiều đến mức có thể chất lên thành hai ngọn núi dày đặc người. Máu tươi thấm đẫm dưới đất, đã nhuốm đỏ cả dòng sông, màu vàng của rìu cũng đã bị máu tươi nhuộm thành đỏ.

Hàn Tam Thiên giống như một người máu, trên cơ thể tràn ngập những vết sẹo, bộ giáp bất tử cũng đã bị thủng vài chỗ.

Còn Tiểu Bạch lúc này không còn là màu trắng nữa mà đã chuyển thành màu hồng, bộ lông dài cũng hoàn toàn bị máu làm cho ướt nhẹp, ngưng tụ lại giống như là bùn, nhẹ nhàng nhỏ từng giọt rơi xuống.

Cách Hàn Tam Thiên vài chục mét, là một đám cao thủ đang thở hổn hển như trâu, sắc mặt trắng bệch.

Phía sau bọn họ là một nhóm người nữa, tuy rằng sinh lực sục sôi. Thế nhưng lại là nhóm người thứ tư muốn lên đổi.

Không biết từ khi nào đã bắt đầu những trận chiến ác liệt, liên tiếp làm cho mấy chục nghìn liên quân trở nên kiệt quệ sức lực. Khiến cho bọn họ dứt khoát là thay phiên nhau tiến lên.

Điều đáng chế nhạo chính là trong suốt thời gian giao chiến Hàn Tam Thiên chưa hề nghỉ ngơi một phút.

Mặc dù nhóm cao thủ kia vẫn để ở đầu tuyến một hàng hơn bảy trăm người. Kiên cường chống đỡ, hơn một trăm người đã chết, còn lại từng này người với bộ dạng như hiện tại.

"Gần một trăm nghìn người, đã đánh thành ra như vậy rồi, vậy mà anh ta còn không có mệt, khiến cho chúng ta phải đổi thành phương án thay phiên nhau lên trận. Ta thật sự không biết nên khen ngợi Hàn Tam Thiên hay là phải trách móc cái gì đó gọi là đội quân tinh nhuệ của chúng ta nữa." Ngao Thiên lắc đầu, cười khổ nói.

"Anh ta thực sự khỏe như trâu vậy, chẳng lẽ thật sự không biết mệt là gì sao?"

"Không! Anh ta thực sự rất mệt mỏi." Ngao Thiên cười, nói. Tay cầm rìu Bàn Cổ của Hàn Tam Thiên từ lâu đã trở nên run rẩy, điều này chứng tỏ, thể lực của anh ta thực sự đã đến điểm cực hạn. "Chỉ có điều, thể lực của tên tiểu tử này rất đặc biệt."

"Đúng vậy! Đây đã là lần tấn công thứ mười tám của chúng ta trong vòng năm tiếng đồng hồ rồi, mỗi một lần tiến công đều bị anh ta đánh cho tan rã." Ngao Thiên cười khổ: "Người này, đã thực sự làm mới sự hiểu biết của ta về người trái đất, chẳng lẽ, nơi đó đều là những kẻ khác thường như vậy ư?" Người này làm cho ta cảm thấy trong tâm phương bốn hướng thì chúng ta là cấp độ tồn tại thấp nhất."

"Anh ta có quan hệ với Kim Long." Ngạo Thiên nói: "Tràn đầy sức mạnh của Long tộc, ta chỉ nhìn thấy điều đó ở trong tim của Long tộc thất lạc."

"Tộc trưởng, vậy ý của ngài có phải là...Trên người Hàn Tam Thiên có trái tim của Long tộc?"

"Trái tim của Long tộc có thể chứa đựng vô số năng lượng, nó cung cấp và nuôi dưỡng cho Long tộc. Và cũng chỉ có nó mới có thể giải thích lý do tại sao Hàn Tam Thiên vẫn sung súc như vậy. Chỉ có điều, cách nói này lại có vẻ như là khó hiểu." Ngao Thiên lẩm bẩm một mình.

"Trái tim Long tộc sớm đã biến mất ở Hiên Viên thế giới từ lâu, vậy mà tên tiểu tử này lại đến từ Hiên Viên thế giới. Quả thực có thể lấy được bảo vật này. Chỉ là, đừng nói đến Hiên Viên thế giới là thế giới cấp thấp, cho dù trái tim Long tộc có rơi vào bốn phương tám hướng thì nó cũng không thể nào hấp thu được nhiều năng lượng đến vậy." Ngao Vĩnh gật đầu. Ngao Thiên đã tự phủ định lý giải của chính mình.

"Tên tiểu tử này, thực sự làm cho người khác đoán không ra." Ngao Thiên cười khổ nói: "Chỉ có điều, biểu hiện bây giờ của anh ta thật sự khiến cho ta có chút hối hận vì trước đây đã không giết anh ta. Với tài năng của anh ta, cơ bản là không có khả năng sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống trở thành trợ thủ của ta một cách đơn giản như vậy được. Thậm chí hiện tại, anh ta còn đang khiêu khích sự sống của chúng ta, thậm chí có thể một cước đạp chúng ta đi xuống. Đúng lúc, thể lực của anh ta đang không phải ở mức cao nhất, hãy giết chết anh ta, chúng ta cùng bàn bạc kỹ càng một chút đi."

Nói xong, Ngao Thiên vẫy tay, không lâu sau đó thì Diệp Cô Thành đã đi tới.

"Anh không trông cậy vào em điều gì cả, sau này anh mong em có thể bằng một nửa của anh ta." Ngao Thiên nói xong, cười khổ nói: "Đây chính là thời điểm thích hợp để chấp dứt tất cả mọi chuyện, nếu như không phải vậy, thì anh cũng không biết khi nào anh mới là người đứng đầu nữa."

"Cô Thành hiểu được điều đó."

Vừa dứt lời, Diệp Cô Thành ngửa mặt lên trời quát, phát động cuộc tổng tập kích cuối cùng.

"Cậu có sợ không?" Hàn Tam Thiên nhìn Tiểu Bạch nói.

Nhìn hơi một trăm nghìn người lại một lần nữa tập kết và chuẩn bị phát động cuộc tổng tập kết lần cuối cùng. Mặc dù lúc này cơ thể vẫn còn tràn đầy khí lực, thế nhưng đúng như Ngao Thiên nói, thân thể của anh đã không còn khả năng phản kháng lại.

"Chết ư?" Tiểu Bạch cười: "Từ khi nào mà anh đã trở nên mất tự tin như vậy chứ?"

Không phải là không có sự tự tin mà sự thật chính là như vậy, Hàn Tam Thiên cũng bất đắc dĩ. Một người dù mạnh mẽ đến đâu thì liệu anh ta có thể mạnh hơn thiên quân vạn mã hay không? Có lẽ là có thể, nhưng Hàn Tam Thiên hiện tại thì không được.

"Có muốn thử chơi lớn một lần không?" Tiểu Bạch đột nhiên cười nói.

- -----------------