Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2222




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chịu không được cũng phải chịu, hoặc là giết bọn chúng, hoặc là từ nay về sau, thần hồn của người biến mất, mãi mãi không được siêu sinh!” Tiểu Bạch gấp giọng nói.

Thần hồn biến mất, mãi mãi không được siêu sinh?

Hàn Tam Thiên sẽ sợ sao?

Đương nhiên anh không sợ! Anh sợ chính là, vĩnh viễn không gặp được Tô Nghênh Hạ, không gặp được Hàn Niệm, không gặp được Thập Nhị Đao và Mặc Dương!!

“Tao không muốn thần hồn biến mất, tạo càng không muốn mãi mãi không được siêu sinh, tới đi!” Nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm xuyên qua bầu trời, quả thực là rống cho trăm nghìn người ở bên dưới sợ hai!

Cuồng vọng!

Bá đạo!

Quật cường!

Rào!

Trứng chim vỡ vụn, một tiếng kêu dài, một con Phượng Hoàng màu tím trực tiếp Niết Bàn mà ra.

“Tam Thiên, cẩn thận, Phượng Hoàng màu tím sau khi Niết Bàn mạnh ít nhất gấp đôi với trước kia.” Tiểu Bạch gấp giọng rống to.

“Ta mặc kệ nó.” Hàn Tam Thiên tức giận quát một tiếng, trái tim của rồng như động cơ sắp nổ, điên cuồng vận chuyển, máu vàng ở trong cơ thể điên cuồng lưu chuyển, Bàn Cổ Phủ cũng ầm vang tuôn ra thần mang lần nữa!

Phượng hoàng màu tím mang theo lửa giận, đột nhiên một cột sáng thiên lôi lần nữa giao thoa với Bàn Cổ Phủ của Hàn Tam Thiên.

Uỳnh!

Bên trong cột thiên lôi càng thêm đau đớn n hơn so với thiên lôi trước đó. Đó không chỉ là tra tấn trên da thịt, thậm chí liền ngay cả tinh thần cũng bị tấn công.

Đây chính là uy lực của Phượng Hoàng tím sau Niết Bàn?

Rất mạnh!

Đáng tiếc chính là, tâm cảnh của Hàn Tam Thiên đã vượt trội, tín niệm trong lòng cũng chỉ có một.

Sống sót

Thân thể trực tiếp bị đánh bay vài trăm mét xa, Hàn Tam Thiên mới miễn cưỡng dừng lại. Chỉ là cánh tay phải còn sót lại cũng bị thiên lôi thôn tính mà mất đi, Bất Diệt Huyền Khải thậm chí trực tiếp thu lại vào trong người Hàn Tam Thiên, như thể biến mất. Về phần thân thể anh, khắp nơi đều là máu cháy, đâu còn có nửa chỗ giống người.

Mà Phượng Hoàng tím ở đối diện cũng dưới một búa mạnh mẽ ngã xuống, rơi thẳng xuống đất t, tạo lên vô số cột diện.

Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết.

Cho dù hàng trăm người ở bên dưới đều là kẻ thù của Hàn Tam Thiên, nhưng lúc này cũng bị cảnh tượng này làm chi rung động. Mọi người ở đây đều lộ ra vẻ kinh sợ, trong lòng run rẩy.

Bốn thần thú thiên kiếp hung mãnh như vậy, cho dù là Ngao Thiên cũng tự nhận không có bản lĩnh có thể gánh được.

Nhưng Hàn Tam Thiên lại giết được ba thần thú!

Việc này không chỉ dùng sức mạnh hung hãn để hình dùng, mà ở trình độ nào đó mà nói, Hàn Tam Thiên lúc này chính là Chân Thần của thế giới Bát Phương. Hiển thị rõ sự bá đạo!

"Sinh con, nên như hắn vậy.” Cho dù trong lòng Ngao Thiên tức giận, lúc này cũng không khỏi cảm thán nói: “Có hắn, ta lo gì thành đại nghiệp? Sao ta lại để đinh Lam Sơn vào mắt được?! Chỉ tiếc, kẻ này không thể để ta sử dụng.”

“Tiểu tử này thật sự là cuồng vọng, nhưng cuồng vọng lại khiến cho người ta bội phục. Một người đánh được ba thần thú. Nếu là độ kiếp bình thường, hắn đã là Tán Tiên, thậm chí là nhân tài khó có được bên trong Tán Tiên. Nếu như bồi dưỡng, hắn sẽ sáng tạo ra kỳ tích, là Chân Thần, cọng cỏ cứu mạng của thế giới Bát Phương.” Vương Nhậm Chi cũng khó mà bội phục nói.

Phù Thiên lảo đảo. Cảnh tượng Hàn Tam Thiên dùng sức giết ba thần thú lớn cho tới bây giờ vẫn như cũ ở trong đầu, khó mà xóa nỏi. QUả thật là quá rung động, trung động khiến ký ức này vẫn sẽ luôn mới trong cả đời này của ông ta.

Với Ngao Thiên và Vương Nhậm Chi mà nói, lấy tình huống Hàn Tam Thiên, nếu Phù gia được hắn hỗ trợ, thì hắn sẽ là Chân Thần. Chân Thần của Phù gia ông ta! Có hắn, Phù gia đã sớm có thể ngồi vững vàng trong vị trí ba Chân Thần lớn của ba gia tộc lớn, làm gì giống như con chó, chạy theo phía sau người khác, vứt đi tự tôn, vứt đi tất cả?

“Hàn Tam Thiên, ta thật sự sai lầm rồi sao?” Trong lòng Phù Thiên lẩm bẩm nói.

“Hắn mạnh hơn nữa, lập tức cũng phải chết” Diệp Cô Thành nhìn Ngao Thiên và Vương Nhậm Chi tán thưởng Hàn Tam Thiên, trong lòng ghen ghét đến vặn vẹo. Trong lòng của hắn, chỉ có mình mới là con cưng của trời, chỉ có chính hắn mới có thể hưởng thụ sự tán dướng của những nhân vật cấp bậc lớn này, mà không phải là tên rác rưởi kia.

“Hai tay đều không còn, coi như thân thể thằng nhóc này làm bằng sắt, thì sao chứ?” Ngô Diễn cũng vội vàng nói.

“Loại người như hắn thật sự đáng chết, chết sớm sớm siêu sinh. Không, tốt nhất vĩnh viễn không cần siêu sinh, rác rưởi phiền muốn chết.”

Mà ở nơi âm u, hẻo lánh nào đó.

Xi mộng bước vội đến trước mặt Lục Như Tâm: “Tiểu thư, Hàn Tam Thiên hẳn là không chống nổi nữa, chúng ta nhanh đi hỗ trợ chứ?”

Lục Như Tâm không nói gì, ngậm chặt miệng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Biểu hiện của Hàn Tam Thiên quá rung động, thậm chí khiến cho trái tim lạnh lẽo của nàng ta cũng rung động không thôi. Nàng ta muốn ra tay giúp đỡ, bởi vì Hàn Tam Thiên đã hết sức, lúc nào cũng có thể sẽ bị thần thú chơi chết. Thế nhưng, tùy tiện ra tay, lo lắng cảnh này là kết thúc, thực sự thiếu đi một dấu chấm hoàn mỹ.

chapter content



chapter content