Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2251




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi âm thanh phát ra, Hàn Tam Thiên đứng sững lại ở chỗ cũ, sau đó nhắm mắt lại.

Trong căn phòng mờ tối, Lục Nhã Tâm trên quần áo trên người toàn máu, sắc mặt tái nhợt dựa ở trên giường.

Phía trước bộ ngực phập phồng như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ cùng với đôi chân thon thả, dáng người hoàn mỹ, thực sự khiến cho người ta liếc mắt nhìn lại một cái mà trở nên miên man bất định.

Thế nhưng Hàn Tam Thiên ngay cả việc liếc mắt nhìn lại một cái cũng không có, trực tiếp nhắm mắt lại và xoay người rời khỏi phòng.

"Hàn..."

Lục Nhã Tâm khẽ nhếch miệng, âm thanh nhỏ tỉ, cũng chỉ nói lên một tiếng, không biết là vì quá yếu ớt hay là vì ngượng ngùng mà hơi khép miệng lại.

Hàn Tam Thiên lùi về phía bên ngoài cửa, anh đứng ở bên ngoài đó ước chừng mười phút, còn bên trong đó vẫn giống y như cũ, không có bất kì động tĩnh gì.

Nghĩ lại sắc mặt vừa rồi của Lục Nhã Tâm, Hàn Tam Thiên không khỏi cau mày: "Ba tám sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?" Nên quay lại xem thế nào hay là không?  Anh với cô gái này chỉ có thù hận, không có bất cứ quan hệ gì, Hàn Tam Thiên chỉ mong rằng cô sẽ chết sớm một chút, thế nhưng có điều, nếu như cô ấy chết thật thì Đao Thập Nhị bọn họ phải làm như thế nào bây giờ? Nghĩ đến đây, Hàn Tạm Thiên do dự một lúc, sau đó lên tiếng: "Cô đã chết chưa? Rốt cuộc cô có đi được nữa hay không?".

Bên trong vẫn im lặng như thế, không có động tĩnh gì! Hàn Tam Thiên thở dài một tiếng, xoay người quay trở lại căn phòng đó, cúi đầu đi về phía giường của cô.

Sau đó cầm lên một bộ quần áo bên người mặc cho cô sau đó mới mở mắt ra nhìn.

Nhìn kỹ phía dưới, lúc này Hàn Tam Thiên mới phát hiện ra trên mặt cô đầm đìa mồ hôi lạnh, môi trắng bệch, cau mày: "Cô...Cô làm sao vậy?" Lục Nhã Tâm khó chịu cau mày, vẻ mặt tất nhiên là vô cùng khổ sở, ngay cả nói cũng không nói được.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Hàn Tam Thiên ngồi vào mép giường, sau đó tay liền khẽ động, một luồng năng lượng đánh vào phía trên cánh tay như hoa như ngọc của Lục Nhã Tâm.

"Cô bị nội thương ư? Thế nhưng lại vẫn còn tâm trí nôn nóng sử dụng hỏa công sao?" Hàn Tam Thiên cảm thấy vô cùng khó hiểu nói.

Giây tiếp theo, Hàn Tam Thiên cuối cùng cũng đã hiểu được thì ra Lục Nhã Tâm đã bị thương nặng sau trận chiến cùng với anh ngày hôm qua, chỉ là vẫn cố chống đỡ đến bây giờ mà thôi.

Rồi ban đêm, chắc chắn là không để ý tới tình trạng vết thương mà cố tình tu luyện, cuối cùng khiến cho huyết mạch bị hao tổn, dẫn đến bị thương vô cùng nghiêm trọng.

"Cô không sợ rằng bản thân sẽ bị tẩu hỏa nhập ma sau đó mất mạng ư, đồ điên?" Hạ thấp giọng chửi một tiếng, sau đó Hàn Tam Thiên cũng không phí lời thêm nữa, trực tiếp đỡ Lục Nhã Tâm ngồi dậy, ngồi phía sau, dùng hai tay vận khí, trực tiếp truyền đến lưng cổ, giúp có điều dưỡng nội thương.

Nhờ có sự trợ giúp từ năng lượng của Hàn Tam Thiên, đôi lông mày đang cau lại của Lục Nhã Tâm cuối cùng cũng giãn ra được một chút, lúc này cô mới yếu ớt trả lời: "Tôi nói rồi, tình thế bắt buộc tôi nhất định phải lấy được tử thương ba nghìn chương.

Lục Nhã Tâm tôi nói được làm được, tuyệt đối không nuốt lời."

"Ngay đến cả mạng cũng không còn thì có được sách quý thì cũng có khướt mới dùng được.

Thế nhưng nếu như còn mạng thì cô mới có khả năng học được cái gì gì đó."

"Anh không phải cũng vì Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm nên đến cả mạng mình cũng không cần đấy thôi, không phải như vậy sao? Với tài năng của mình, nếu như vợ anh không còn nữa, chẳng phải là nhắm mắt anh cũng có thể tìm được một người tài sắc không kém gì cô ấy sao? Còn về phần Hàn Niệm không phải là sinh thêm một đứa nữa là được sao?" Lục Nhã Tâm đáp trả lại.

"Về chuyện tình cảm, cô cơ bản là không thể hiểu được đâu.

Cô cũng sẽ không biết được rằng khi yêu một người nào đó, cô sẽ sẵn sàng vì người đó mà đánh đổi hết tất cả mọi thứ."

Hàn Tam Thiên kiên định nói.

"Vậy thì anh cũng không biết được trên vai tôi đang gánh vác cái gì đâu, vì nó, tôi cũng nguyện trả giá bằng chính sinh mạng của bản thân mình."

Lục Nhã Tâm lạnh lùng nói.

"Lại cùng cô nói những điều vô nghĩa rồi!" Hàn Tam Thiên không muốn tiếp tục tranh luận những điều này với cô nữa, tiếp tục di chuyển tay để tăng thêm khí lực giúp cô trị thương.

Vết thương của cô tuy rằng rất nghiêm trọng, thế nhưng sau khi giúp cô vận công chữa trị thì Hàn Tam Thiên mới phát hiện ra rằng năng lượng của cô rất lớn hơn nữa lại còn vô cùng thuần khiết.

Hàn Tam Thiên gần như chỉ cần chữa trị những phần kinh mạch bị rối loạn và hư tổn, về cơ bản thì cô ấy hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của bản thân để chữa trị nó.

Năng lực mạnh đến vậy, thật sự làm cho Hàn Tam Thiên cũng không khỏi thán phục! Thấy cô cơ bản đã không còn lo ngại gì, Hàn Tam Thiên lúc này mới thu tay rút năng lượng về, nói: "Tôi ở bến ngoài chờ cô."

Nói xong, Hàn Tam Thiên liền đi ra ngoài.

Đợi chừng khoảng nửa canh giờ nữa, mặt trời phía đông đã chuẩn bị lên, Lục Nhã Tâm mới mặc quần áo, chậm rãi đi ra phía bên ngoài.

Sau đó, Lục Nhã Tâm nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên với ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

"Cô chính là dùng ánh mắt này để nhìn ân nhân vừa cứu mạng mình đó sao? Kinh mạch thì đảo loạn, năng lượng của cô thì ở bên trong đấu đá lung tung.

Nếu tôi đến muộn hơn một canh giờ nữa, thì e rằng giờ này cô không phải là đứng mà đi ra đây đâu, mà là được bề ngang mà ra đấy!" Hàn Tam Thiên khó chịu nói.  Sớm biết như vậy, lẽ ra lúc đó không nên người này, nên để cho cô ta chết đi.

Nỗ lực cứu cô ta như vậy thế mà đến một câu cảm ơn cũng không có.

Tuy rằng Hàn Tam Thiên cũng là vì đám người Đao Thập Nhị, nhưng mặc kệ lý do là gì cũng không thể phủ nhận được một sự thật rằng chính là anh đã cứu cô ta.

"Anh đã hai lần nhìn lén tôi, chuyện này phải tính toán thế nào đây?" Lục Nhã Tâm sắc mặt lạnh như băng quát lớn, chỉ có điều là khi nói những điều này, mặt cô có hơi đỏ lên.

"Tôi nhìn lén cô ư? Tôi thèm vào, tôi còn chưa tính phí rửa mắt tôi cho cô đâu đấy!" Hàn Tam Thiên bất mãn nói.

"Ạnh, anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ!" Lục Nhã Tâm tức giận đến nỗi sôi cả máu lên, cái lôgic gì vậy chứ, với dáng vẻ của cô nhiều người muốn liếc mắt nhìn một cái còn không đủ tư cách, lại càng chưa nói đến việc...nhìn thấy cô nhiều lần đến như vậy.

Vậy mà cái đồ Hàn Tam Thiên chết tiệt này lại còn muốn đòi phí rửa mắt sao? "Nếu như không phải vì cứu cô tôi sẽ đi vào trong đó sao? Hơn nữa nếu như tôi không đi vào thì có thể cứu được cô sao?" "Được lắm, lần này coi như không tính, vậy còn lần trước thì sao?" Lồng ngục của Lục Nhã Tâm phập phồng, như là đang kìm nén cơn giận dữ chất vấn.

Nếu như nói rằng tình cảnh lúc này có thể tha thứ, thế còn lần trước anh ta định giải thích ra làm sao? "Lần trước không phải trách cô sao? Nếu như không phải là vì cô muốn giết tôi, tôi cũng sẽ không phải riễu cợt cô như vậy, mà không phải tôi làm như vậy, tôi không có riễu cợt cô."

Hàn Tam Thiên vô cùng hùng hồn nói, không hề có một chút nào gọi là cắn rứt lương tâm, bởi vì dù
chapter content

chapter content