Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2261




“Hàn Tam Thiên.”

Một người khác lại hoảng hốt, vội vàng bịt miệng tên kia lại, cảnh cáo: “ Có thể ăn bậy, nhưng tuyệt đối không được nói bậy, những lời nói này của người muốn cho bọn người Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh nghe thấy sao, thật là hết nói nổi.”

Người kia vội vã lấy tay đang bịt trên miệng của mình ra, vội vàng đáp: “Lời ta nói đều là thật.

Tối hôm qua đột nhiên có hai người một nam một nữ xuất hiện ở lều trại của Phái Trường Sinh, biệt danh của họ là diệt rồng, đến phái Trương Sinh mượn một ngàn binh, đương nhiên phái Trường Sinh không đồng ý và còn nói những lời nhục mạ, kết quả như thế nào ngươi đóan thử xem...”

“Hai mươi mốt vị trưởng lão, chỉ còn một người sống sót, còn lại toàn bộ đều chết dưới một thanh kiếm, vị chưởng môn của Phái Trường Sinh là Di Phương bị dọa đến mức điên điện dại dại.  “Thật hay giả vậy?" “Lừa gạt người làm gì chứ? Hôm nay khi trời vừa sáng, Mi Phương liền để lại một ngàn đệ tử và con dấu chưởng môn, còn hắn thì mang theo thân tín bỏ chạy ngay trong đêm.”

“Vậy cặp nam nữ kia, nghe nói đều là nam thanh nữ tú, mà người đàn ông kia tự xưng là Hàn Tam Thiên.”

Nói xong, tên kia đưa mắt ngước nhìn một nam một nữ đang tiến lại gân.

Liếc nhìn không tin nổi, lập tức dịu mắt nhìn thêm hai ba lần, hai người bước tới quả thật là nam thanh nữ tú, thật là trùng hợp.

“Chẳng trách mới sáng sớm đã không còn nhìn thấy lễu trại của Phải Trường Sinh, nhưng mà có tên chết tiệt nào đó đang giả mạo Hàn Tam Thiện không, trong mắt những người trần mắt thịt như bọn họ thì Hàn Tam Thiên giống như một vị thần, đương nhiên sẽ có rất nhiều người ganh tị với hắn, giả mạo thân phận hắn là chuyện thường tình”

.

Một người khác lên tiếng.

“Điều này cũng không đúng, lúc Hàn Tam Thiên rơi xuống vực sâu thì mọi người cũng không nói như vậy sao? Nhưng sau đó, mọi người đều vô cùng kinh ngạc về thân phận người thần bí của hắn! Không một ai, kể cả thiên kiếp cũng không giết chết hắn.”

Người kia không tin nói.

Xem ra, tên này vô cùng tin tưởng về sự tồn tại của Hàn Tam Thiên.

Bên cạnh, tên kia nhếch mép giương lên nụ cười, còn người phụ nữ kia trông có vẻ buồn bã.

“Xem ra trận quyết chiến Tam Phương người đã bị thất bại, nhưng thất bại của người lại vô cùng vẻ vang, đem đến cho người không ít hảo cảm.”

Người phụ nữ kia nhẹ nhàng nói.

“Ta cũng muốn khiêm tốn, nhưng bọn họ không cho phép, ngươi cũng không cho phép.”

Người đàn ông nói.

Hai người bọn họ, ngoại trừ là Hàn Tam Thiên và Lục Nhược Tâm ra thì còn có thể là ai nửa? “Ta”

Lục Nhược Tâm chau mày đáp.

“Nếu chuyện của phái Trường Sinh không phải do người làm, thì làm sao có những tranh cãi sáng nay chứ?”

Hàn Tam Thiên đáp.

Lục Nhược Tâm không còn gì để nói.

“Ha ha, một người lợi hại đến đâu, cũng có thể hồi sinh một lần, nhưng không có nghĩa là có thể hồi sinh lại lần thứ hai, ta có nghe một tin đồn, Hàn Tam Thiên trong trận quyết chiến Tam Phương, không may gặp phải tiên kiếp của Tứ đại thần thú nên đã biến thành tro bụi, người của Dược Thần Các và Dũng Sinh Hải Vực vì muốn áp chế Hàn Tam Thiên, nên đã không công bố thông tin này với toàn thế giới.

Vì vậy, trong hoàn cảnh này đừng nói Hàn Tam Thiên có thể sống dậy, ngay cả đến hồn phách còn bị tan biến, ngoài trừ là có kẻ đóng giả thì còn khả năng nào nữa?”

Người kia vừa cười vừa lắc đầu nói.

Nghe những lời nói này, đám người lập tức không còn nghi ngờ gì nữa: “Nếu quả thật là như vậy, thì người kìa chắc chắn đang giả mạo rồi.”

“Chính xác, nhất định là giả mạo, đúng là tên hổ giấy Mi Phương này, nếu là ta sẽ lập tức xử lí gọn gàng những tên ti tiện vô liêm sỹ như vậy.”

Người kia khinh bỉ nói.

Mặt trời đã bắt đầu lộ diện.

Ở phía xa là vài người mặc trang phục giống nhau đang chạy tới.

Chạy đến trước mặt Hàn Tam Thiên, người kia trên mặt bỗng xuất hiện tia lo lắng, nhưng khi đưa mắt nhìn về Lục nhược Tâm, lại bất giác run lên: “Thưa công tử tiểu thự, tất cả đã được chuẩn bị xong, bất cứ khi nào đều có thể xuất phát.”

Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn mặt trời nói: “Không cần vội, đợi thêm tí nữa.”

“Đây không phải là người của phái Trường sinh sao?" Lúc này, người luôn mồm luôn miệng nhục mạ Hàn Tam Thiên đột nhiên phát hiện ra trang phục của người mới đến, bất giác chau mày lại.

“Haha, hóa ra hai vị này là người của phái Trương Sinh.”

Một người khác lại mỉa mai nói: “Mi Phương đã bỏ chạy rồi, hai người các ngươi sao không chạy theo, còn đợi gì chứ? Haha, không phải là sợ đến nổi ngốc luôn đấy chứ?" Người mới đến không nói một lời, chỉ lặng lẽ cuối đầu, Hàn Tam Thiên bảo chờ thêm, hắn chỉ biết chờ đợi thêm mà thôi, cho dù có người buông lời chế diễu, hắn cung không dám lỗ mãng trước mặt Hàn Tam Thiên và Lục Nhược Tâm.

“Ngươi còn đợi gì chứ?”

Lục Nhược Tâm dường như muốn xử lí đám người đó, nhưng Hàn Tam Thiên chỉ ngước nhìn lên mặt trời, dường như có vẻ trầm ngâm, không biết có bị thái độ điềm nhiên của Hàn Tam Thiên ảnh hưởng không hay là hiếu kì Hàn Tam Thiên đang chờ đời điều gì, ngược lại cô còn rút lại suy nghĩ muôn tiêu diệt đám người kia, ngờ vực hỏi.

“Đợi thời cơ.”

Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

“Thời cơ?”

Lục Nhược Tâm không hiểu, chau mày lại, lời nói của Hàn Tam Thiên quả thật mâu thuẫn lẫn nhau khiến người khác khó hiểu: “Ngươi là đang chờ đợi sơ hở của Ma Long hả?”

“Có thể nói là như vậy:? Hàn Tam Thiên không phủ nhận: “ Đã đến lúc rồi, xuất phát thôi.”

Hàn Tam: Thiên đứng dậy, mang theo người mới đến và Lục Nhược Tâm nhanh chóng chạy về phía trước.

Chưa đầy một khắc, Hàn Tam Thiên đã dẫn một ngàn đệ tử của phái Trường Sinh tập trung rồi từ từ xuất phát về phía núi Khốn Long.

Mà lúc này đám người bàn tán lúc nảy nhìn đám người Hàn Tam Thiên xuật trận, ngơ ngác nhìn nhau.

“Người vừa nảy...”