Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2292




Trong ánh sáng màu đỏ, khí của Ma Sát mặc dù đã ổn định hơn rất nhiều, nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ, không ngừng tiêu hao năng lượng của ông ta, còn thân thể của Hàn Tam Thiên càng giống như một vòng xoáy, khiến cho đám năng lượng còn sót lại ít ỏi kia cũng điên cuồng ăn thịt.

Điều này khiến cho Lục Vô Thần cho dù là một vị chân thần cao quý cũng cực kỳ mất sức.

Tuy nhiên, như Ngao Thế đã nói, mặc dù Lục Vô Thần mệt mỏi nhưng căn bản không phát huy hết sức lực.

Bây giờ chỉ còn lại hai đại chân thần, nói trắng ra là bọn họ đều đang kiềm chế lẫn nhau, nếu như có tình huống nào xảy ra với một phía thì đều sẽ tạo ra tai họa ngập đầu cho phía đối diện.

Nói cho cùng, Hàn Tam Thiên, trong mắt Lục Vô Thần, chẳng qua chỉ là quân cờ giúp ích cho đại nghiệp của Lục gia mà thôi, vì một quân cờ mà làm tổn thương gốc rễ đương nhiên là điều không nên làm.

Nhưng cũng chính vào lúc này, đột nhiên nghe thấy phía dưới có tiếng huyên náo, đệ tử của Lam Sơn Chi Đỉnh đều như gặp kẻ thù lớn, mỗi người đều cầm binh khí trong tay, làm ra tư thế phòng ngự.

Ngao Thế thờ ơ đứng trên không trung, ánh mắt tràn đầy vẻ nhàn nhã và tự đắc, phía sau ống ta là đám người trụ cột của Hải Vực Vĩnh Sinh và Dược Thần Các theo sau.

“Người nhà họ Ngao, nơi đây là khu vực của Lam Sơn Chi Đỉnh ta, nếu như còn tiến lên một bước, đừng trách chúng ta ra tay vô tình.”

Đội trưởng đội thị vệ phụ trách canh giữ bên ngoài, lúc này trong lòng căng thẳng và giận dữ hét lên.

“Chết tiệt, đám tiện nhân này, thấy ông nội ta cứu Hàn Tam Thiên, nhanh như vậy đã nhận cơ hội lẻn vào sao?”

Lục Nhã Hiền hét lên một tiếng, trực tiếp rút vũ khí ra, mang theo hàng ngũ, nhanh chóng tới cổng hỗ trợ.

"Ngao Thế, sao vậy? Ta vừa mới động thủ, người đã nhịn không được rồi sao?" Lục Vô Thần trong không khí cười khẽ nói.

Mặc dù chỉ là một nụ cười, nhưng áp lực ngập trời, rất nhiều đệ tử của Dược Thần Các và hải vực Vĩnh Sinh đột nhiên chỉ cảm thấy khó thở.

“Lục huynh, huynh hiểu lầm rồi, nếu như ta đem quân tới đánh, tại sao lại đem ít người như vậy?”

Ngao Thế cười khúc khích nói.

Lục Vô Thần ngước mắt lên, thấy một đống chủ lực của Dược Thần Các và Hải vực Vĩnh Sinh thực sự đều đang ở trong doanh trại của bọn họ.

“Lục huynh, tuy huynh và ta không cùng một nhà, nhưng dù sao thì chúng ta cũng đã cùng nhau chủ trì thiên hạ này mấy trăm năm rồi, đã là bạn cũ, huynh gặp khó khăn ta làm sao có thể không ra tay giúp đỡ được chứ?”

Ngao Thế cười dịu dàng nói.

“Ông nội Ngao, ông sẽ tốt bụng như vậy sao?”

Lục Nhã Tâm mấy bước cũng theo, lớn tiếng nói.

Mặc dù đều biết rằng Lục Nhã Tâm là người đẹp trong thiên hạ, nhưng khi nhìn thấy con người thật của nàng ta, nhiều người của Dược Thần Các và Hải vực Vĩnh Sinh vẫn vô cùng kinh ngạc, bị cuốn hút vào.

“Cháu gái, đây là cách cháu nói chuyện với ông Ngao sao?”

Ngao Thế cũng không tức giận, cười haha nói.

"Nói chuyện với trưởng bối, đương nhiên phải thành tâm thành ý, không dám lừa dối bất cứ điều gì, cho nên Tâm Nhi cho rằng đây mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với ông Ngao."

Ngao Thế lạnh lùng, nhìn Lục Nhã Tầm lại tràn đầy yêu thích, nói chuyện thẳng vào trọng tâm, lại luôn có đạo lý của nàng ta, quả thực là băng tuyết thông minh: "Nha đầu nhà cháu, quả nhiên ăn nói lạnh lợi."

"Được rồi, đã như vậy, ông Ngao cũng không giấu diếm.

Ta lần này đến đây quả thực là để giúp ông nội cháu cứu Hàn Tam Thiên.

Tuyệt đổi không có chuyện giả dối cái gì.

Ta lấy danh nghĩa nhà họ Ngao ra mà đảm bảo."

Nghe đến đây, người nhà họ Lục Vô cùng sửng sốt, Ngao Thế thực sự tốt bụng đến giúp đỡ sao?! Chỉ là, điều này quả thực khiến người ta làm sao cũng không thể nào tin được?!  "Ông Ngao lấy danh nghĩa của bản thân ra đảm bảo, đương nhiên không có ai dám có chút nghi ngờ.

Chỉ có điều, Hàn Tam Thiên và Hải Vực Vĩnh Sinh dường như luôn chỉ có thù hận, không có tình, ông Ngao lại muốn cứu hắn sao? Điều này có vẻ rất khó thuyết phục được người ta, đúng không?”

Lục Nhã Tâm lạnh lùng nói.

Muốn lấy cái cớ này để lừa gạt loại người có trí tuệ cực cao như Lục Nhã Tâm, rõ ràng là điều không thể.

"Tên tiểu tử này công kích Hải Vực Vĩnh Sinh ta, ta đương nhiên muốn chém hẳn một ngàn nhát dao, nhưng mà, hắn ta cũng tính là mạng tốt, có thể có được tình cảm của Tâm Nhi cháu, cho nên lão phu cũng không muốn truy cứu hắn ta quá nhiều.

Ta đến cứu hắn, nguyên nhân thật sự cũng không ngại nói cho cháu biết, miếng bánh Hàn Tam Thiên này, Ngao gia ta muốn cùng Lục gia của cháu tranh giành đến cùng.”

Ngao Thế nhẹ giọng nói, mặc dù giọng điệu rất nhẹ, nhưng ngữ khí lại không giống chất vấn.

Lục Nhã Tâm không hiểu rõ lời này lắm, nhưng Lục Nhã Tâm lại rất rõ, bọn họ cùng nhau chống lại hai người phía sau Hàn Tam Thiên trên không trung, muốn Hàn Tam Thiên, tương đương với việc muốn hai vị cao thủ đó.

"Ta và huynh cùng hợp sức để cứu hắn ta.

Nếu hắn ta tỉnh lại lựa chọn ai, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng.

Nếu hắn ta chết, ta và huynh hai người chúng ta đều sẽ tiêu hao công bằng.

Lục huynh, huynh nghĩ thế nào?", Ngao Thế cười rất tươi rất tự tin, ông ta tin vào đoạn ngôn luận này, Lục Vô Thần chắc chắn sẽ đồng ý, bởi vì điều này không chỉ có thê xua tan những nghi ngờ trước mắt của ông ta, mà còn là sự lựa chọn duy nhất của ông ta.

Lục Vô Thần chỉ suy nghĩ một chút, giây tiếp theo liền gật đầu: "Được rôi, Ngao huynh, vậy thì phải nhờ vào Ngao huynh rồi."

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Ngao Thế đã Day lên rồi, một cô năng lượng màu vàng: trực tiếp xuyên qua ánh sáng màu đỏ vào trong cơ thê của Hàn Tam Thiên.

Còn trong không gian tối tăm lúc này.

Hàn Tam Thiên tiếng ngáy khắp nơi, ngủ có thể gol là ngon ngọt khoái khẩu, tuy_ răng Hồn của Ma Long ngồi ở chỗ đó, nhưng rõ ràng là thở không thông, bóng dáng cũng hơi loạng choạng..

"Ahhhhhhhhh! Chết tiệt, ta không thế chịu nôi ngươi rồi, tiện nhân, ngươi đứng lên cho lão tử."

Đột nhiên, trong không gian tối tăm tính mịch và yên tĩnh, Ma Long điên cuồng đứng dậy và hét về phía Hàn Tam Thiên.

Tiếng ngáy của Hàn Tam Thiên dừng lại, ánh mắt hơi mở ra, thản nhiên nói: "Làm cái gì vậy?"

- -----------------