Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2387




“Người thanh niên này, quả thật không thể nhận ra.”

“Đúng vậy, có thể có vẻ gầy gầy, yếu ớt như vậy, lại có sức ăn mạnh đến thế sao?"

“Vậy xem ra, hắn không phải là Hàn Tam Thiên rồi, Hàn Tam Thiên chẳng qua chỉ là một người phàm, căn bản không thể ăn nhiều được như vậy."

“Nói cũng đúng, nhưng cho dù hắn không phải là Hàn Tam Thiên, nhưng cũng có chút bản lĩnh, còn tên Trần Thế Dân kia, cái gì mà tự xưng mình là chưởng môn tương lai của cung Thiên Ngọc, ngay cả một chiêu thức

tử tế hắn còn không có."

“Không phải vậy sao, nhưng mà cũng không nên lừa lọc như vậy chứ, quả thật hắn không mạnh, nhưng có một số người lại không biết thức thời. Trong giang hồ đồn thổi có một môn phái thần bí, nhưng đó không phải chỉ là lời đồn thôi sao"

“Cũng đúng"

Nghe thấy những lời mỉa mai này, sự phẫn nộ của Trần Thế Dân không ngừng bốc lên, hắn không cho phép người sỉ nhục môn phái của hắn, càng không được sỉ nhục bản thân hắn.

Liếc nhìn tên thuộc hạ, sau đó đưa mắt nhìn đám người phía sau lưng mình, cùng nhau gật đầu ra hiệu.

Sau đó, nhân lúc mọi người không để ý, đám người Trần Thế Dân lập tức đứng dậy, rút ra những thanh đao sắc bén, đứng dậy xông về phía Hàn Tam Thiên.

Đối với hạng người như Trần Thế Dân mà nói, thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

“Đám người của sự thúc đâu?"Lúc này Trần Thế Dân nghiến răng nghiến lợi.

“Chết tiệt, đi gọi bọn họ về đây." Trần Thế Dân gầm lên, tên thuộc hạ lập tức đứng dậy, liền vội vàng bỏ chạy đi.

Nhưng chỉ trong chốc lát, tên thuộc hạ của Trần Thế Dân đã quay trở về, còn mang theo một tên mập, mặc dù tên này thân người mập mạp, nhưng sức mạnh của các cơ thịt mạnh mẽ khiến mọi người kinh ngạc, chỉ vừa bước vào, những người đứng gần. hắn liền cảm nhận được một luồng sức mạnh bức người toát ra.

Đây chính là cao thủ.

“Chết tiệt, cháu của ta đâu, tên nào dám ức

hiếp nó, có phải chán sống rồi hay không?" Dứt lời, tay liền rút ra một cây gậy bằng sắt.

“Sư thúc, con ở đây" Trần Thế Dân ở trong đám đông liền lên tiếng.

Tên sư thúc béo này ở trong cung Thiên Ngọc này là người bình thường vô cùng cưng chiều hắn, lúc này khi ra ngoài tìm người, tên thuộc hạ kia không dám nói rằng sư phụ của hắn ở bên ngoài tự rước họa vào thân, chỉ cần nói với tên sư thúc này một câu, sư thúc của hắn sẽ lập tức đứng ra, trút giận thay cho hắn.

Tên mập này như một con hổ dữ, vô cùng

hung hăng dọa mọi người khiếp sợ, bước vài bước xông tới, rẽ đám người đang đứng, rồi cầm gậy xông tới, hét lên.

“Tên tiểu tử chết tiệt, người dám làm hại cháu trai của ta sao, ta sẽ "

Tên sư thúc mập kia giương cao cay gậy quá đầu, lập tức muốn đánh xuống, nhưng khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên bên cạnh lập tức sững người.

Lúc này không chỉ hắn sững sốt, mà tất cả mọi người ở đây đều như vậy.

Nhưng chính con vật này khiến cho tất cả mọi người như hóa đá.

“Ác thú...ác thú, chính là ác thú"

“Chết tiệt, đây chính là ác thú sao?

Giây tiếp theo, tất cả mọi người đang cảm thán sức ăn của người sao lại lớn như vậy khiến mọi người cảm thấy nực cười, hay là sự xuất hiện kinh người của tên mập kia, nhưng lúc này mọi người đang trừng trừng mắt nhìn một con ác thú nhỏ bé đang ăn điên cuồng ở trên bàn, điều này mới khiến họ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Mặc dù thân hình nhỏ bé, nhưng không ai có thể quên được ác thú đáng sợ ở trên núi Khốn Long lúc đó.

“Đây là ác thú..vậy có nghĩa là Hàn Tam Thiên không hề chết do bị nó nuốt vào trong bụng sao?"

“Ta đã nói rồi, một vực thẳm sâu hun hút cũng không nhất được Hàn Tam Thiên, thì làm sao một con ác thú nhỏ bé như vậy có thể làm được chứ?"

Từng người từng người một há hốc mồm, tự lẩm nhẩm với chính mình.

Tên mập cầm cây gậy kia cũng sững người, mồ hôi không ngừng từ trán chảy xuống, Trần Thế Dân và tên thuộc hạ của hắn đứng

bên cạnh lúc này không ngừng lo lắng, một cây đao rơi xuống đất, hai chân không ngừng run lên, nước tiểu từ quần đột nhiên chảy xuống, rõ ràng hắn đã bị dọa đến mức đi ra quần.

Đây chính là Hàn Tam Thiên.

Bình thường chỉ nghe đến tiếng tăm nhưng bây giờ đã thực sự gặp được.

Nhưng nếu như đúng là Hàn Tam Thiên đang ở đây, thì rõ ràng bọn họ đang gặp rác

Tên tiểu tử này, ngay cả chân thân hắn cũng không hề sợ, luôn luôn cứng đầu như vậy, dùng uy lực này đi lại trên khắp giang hồ, có ai dám đụng vào hắn chứ?

Chính lúc này, bọn họ không biết được đây là phúc hay là họa, lại có thể gặp được Hàn Tam Thiên ở nơi như thế này.

“Loảng xoảng”

Một âm thanh của cây gây rơi xuống đất vang lên, Hàn Tam Thiên quay đầu lại nhìn,

tên mập kia vẫn còn giữ hai tay giương cao trên đầu, chỉ là cây gậy trên tay đã sớm rơi xuống đất rồi...

“Có chuyện gì sao?" Hàn Tam Thiên liếc nhìn hắn, rồi nhìn xuống cây gậy trên mặt đất hỏi.