Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2392






Còn phía Hàn Tam Thiên, được nhiều người khuyên nhủ, cuối cùng quyết định ở lại đợi thêm vài ngày. 



Sau khi bình tĩnh lại, Hàn Tam Thiên quyết định đứng ở nơi cao để quan sát xung quanh. 

Nếu như Phù Mãng và Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đi qua Khốn Tiên Cốc, nhất định tiểu thị trấn này sẽ là nơi mà bọn họ đi qua. 

Nơi này khắp nơi đều được núi bao bọc, đường đi duy nhất chính là thông qua địa hình rãnh khe của thị trấn này, muốn đi ra ngoài nhất định phải đi qua thị trấn này. 

Vì Hàn Tam Thiên ở lại nên thị trấn này lại càng nhộn nhịp hơn nữa. 

Dù gì, trên thiên hạ Hàn Tam Thiên là thần tượng của rất nhiều người, nên đây là điều đương nhiên. 

Trong tửu lầu vốn dĩ khách trọ rất đông, nhưng sau khi tin tức Hàn Tam Thiên xuất hiện nhanh chóng được truyền đi, các nhân sĩ trên giang hồ cố sống cố chết chen chúc đến tửu lầu này. 

Từ khi Hàn Tam Thiên quyết định ở lại, cả nhà trọ liền chật cứng người, đến tối tất cả các con đường người người tụ lại đông đúc, đông đến nỗi không ai nhúc nhích được. 

Người biết là đi xem Hàn Tam Thiên, còn nếu không biết liền sẽ cho rằng đến để xem tuyệt thế mỹ nhân nào đó. 

Trong tửu lầu, đèn sáng lung linh, âm nhạc linh đình, mọi người đều vui vẻ cạn ly, vô cùng náo nhiệt. 

Nhưng nhân vật chính của sự náo nhiệt này, chính là Hàn Tam Thiên. 

Cho dù là đám người Mặc Dương, Liễu Phương, Đao Thập Nhị, cũng chính vì nguyên nhân đi theo Hà Tam Thiên cũng được hưởng lây, luôn luôn có người đến kính rượu và nói những lời khen ngợi, tăng 

bốc. 

AL 

Trong phòng, trong nhóm Thất quái chỉ có một mình Tử Tình ngồi lại với Hàn Tam Thiên, hai má ửng đỏ chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất, luôn luôn căng thẳng không biết nên nói những gì. 

Thậm chí sáu người trong Thất Quai muốn thay Hàn Tam Thiên tìm tung tích của đám người Phù Mãng và Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh. 

Nhưng rõ ràng không phải như vậy, sáu người trong Thất quái hiểu rõ, đương nhiên Tử Tình cũng hiểu rõ. 

Đặc biệt là lục muội Liễu Sa, trước khi chuẩn bị rời đi liền vỗ vai của Tử Tình, hàm ý nhắc nhở cô cố lên. 

Nhưng đã ngồi hơn nửa canh giờ, nhưng lại không thấy Hàn Tam Thiên có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả chuyện nói với cô một câu còn không có, đến cả những người đến để chúc mừng hắn cũng không để ý tới. 

Lén lút quét mắt nhìn Hàn Tam Thiên, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang chau mày, Tử Tình lập tức thất vọng mà quay đi, giả và gắp thức ăn. 

“Ta ra ngoài một chút." 

Đột nhiên, Hàn Tam Thiên nói một câu. 

Nhưng điều khiến Tử Tình không thể ngờ tới, câu nói đầu tiên của Hàn Tam Thiên với cô lại là câu nói như vậy. 

Tử Tình ngoan ngoãn gật đầu, đám người Mặc Dương cũng đồng ý. 

“Chăm sóc cho cô ta" Hàn Tam Thiên nhìn Mặc Dương, dứt lời, bước đi qua đám người mà đi ra bên ngoài. 

“Các vị, Tam Thiên bây giờ muốn đi vệ sinh, lập tức sẽ quay lại" Là các huynh đệ sống chết vì Hàn Tam Thiên, là cánh tay trái, phải đắc lực, Mặc Dương xử lý những chuyện này như thế nào, đối với hắn đã quá thuần thục, đứng dậy nhấc chén rượu, sau khi giúp Hàn Tam Thiên ngăn cản đám người, cơ thể hắn cố ý sát lại gần Tử Tình. 



Tử Tình nhìn thấy Hàn Tam Thiên bản Mặc Dương chăm sóc cho mình, lặng lẽ đưa mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của Hàn Tam Thiên, vô cùng ấm ức mà cắn nhẹ môi. 

Chốn phồn hoa như thế này, Hàn Tam Thiên không hề có một chút hứng thú nào. 

Hoặc có thể nói là không có sự ồn ào của Tô Nghênh Hạ, thì có cái gì thú vị chứ? 

Hơn nữa, đám người vẫn chưa biết Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh sống chết ra sao, thì còn tâm trạng đâu mà vui vẻ chứ? 

Bước ra từ tửu lầu, sau lưng vẫn là những âm thanh hoan hô, Hàn Tam Thiên chán. nản lắc đầu, liếc mắt nhìn hàng người đang xếp dài, nhẹ nhàng vận khí, cơ thể giống như ảo ảnh, khiến mọi người chỉ cảm thấy dường như có một cơn gió thổi qua, rồi lập tức không nhìn thấy thứ gì. 

Ở trên tường thành, dưới bóng trăng, bóng dáng kiêu hãnh của Hàn Tam Thiên cùng đôi mắt trừng trừng nhìn về khắp nơi, như đang tìm kiếm điều gì đó. 

Đột nhiên hắn sững người, ánh mắt chợt lóe lên, ngước nhìn lên tầng sao trên bầu trời. 

“Là ai đang ham muốn vùng đất này?"Hàn Tam Thiên chau mày lại, bất giác thốt lên. Hai con mắt nghi ngờ chăm chú nhìn lên bầu trời, lúc này Hàn Tam Thiên cảm thấy trông không gian bát ngát này, trong chùm sao đang lấp lánh kia, đột nhiên có hai ngôi sao không thuộc về nơi này cử động, giống như đôi mắt của một người nào đó đang chớp chớp, trừng trừng nhìn về mãnh đất này. 

Đây hoàn toàn không phải nhìn nhầm, thậm chí Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được dục vọng và sự tham lam trong đôi mắt ấy. 

Đột nhiên Hàn Tam Thiên cảm thấy đôi mắt đau nhói, không nhịn được mà thốt lên, lập tức nhắm chặt mắt lại. 

[+] 

Từ từ lau đi dòng máu, lập tức đưa mắt nhìn lên, trên không trung lại như chưa từng xảy ra hiện tượng khác lạ nào. 

“Đây...đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Tam Thiên chau mày lại vô cùng gấp gáp. 

Lúc này, trong màn đêm, những ngôi sao trên bầu trời vô cùng yên lặng, lúc này có một bóng đen đang đứng trên một ngọn núi, hệt như một bức tượng đá sừng sững đang đứng ở đó. 

Điều kì lạ chính là cơ thể hắn bất định, thoắt hiện thoắt ẩn, lúc này cũng đang trong tư 

thế ngước nhìn lên không trung và thu lại ánh mắt, đôi mắt kì lạ này lại có chút đau khổ, dưới ánh trăng chiếu sáng, dường như có hai dòng lệ máu màu đen chảy ra từ hai mắt hắn. 

“Cho người thiên nhãn, không phải để người nhìn lung tung, có những thứ không nên nhìn thì ngàn vạn lần đừng cố gắng nhìn". Âm thanh gần như do hắn phát ra nhưng lại không hề mở miệng, nhưng lời nói này tràn đầy sự mỉa mai, ấm ức. 

Ở ngoài thành, Phù Mãng và Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh dẫn theo một đám người đi, gần như đã đến gần biên cương của thị trấn nhỏ này. 

Nhân lúc nửa đêm, tiến vào thành là lựa chọn tốt nhất của bọn họ. 

Trong khoảng thời gian này, đám người Phù Mãng hành động vô cùng cẩn thận, sợ rằng nếu bị người khác phát hiện lập tức sẽ bị tiêu diệt. 

Bọn họ không sợ chết, chỉ là sợ rằng nếu như bọn họ chết sẽ không còn ai báo thù cho Hàn Tam Thiên. 

Vẫn chưa

chapter content