Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2430: Lại là tên khốn này




"Chuyện này.."

Tất cả mọi người nhìn đến ngây ngốc.

Con Phượng Hoàng kia bay giữa không trung trông như một ngọn núi lớn.

"Ầm."

Đột nhiên, chim phượng hoàng dang hai cánh ra, nhắm ngay vào Dạ Ma lao xuống.

Ban đầu Dạ Ma kia còn phẫn nộ nhe răng cười nhưng bây giờ cũng trở nên kinh hãi.

Thật vất vả mới tránh được tầng tầng tiến công, có thể được xem là một kích trí mạng, nhưng con mẹ nó hắn làm sao biết được

Phượng hoàng lại đến.

Mà lần này Phượng Hoàng đã trở nên to lớn đến không hợp lẽ thường.

"Mẹ nó." Giận mắng một tiếng, Dạ Ma hội tụ toàn bộ sức lực có được trên thân mình.

Nếu nó không chết thì chính là mình chết.

"Rống."

Ngay lúc đó, từ sau lưng Dạ Ma cũng xuất hiện một đầu hắc long to lớn.

Âm thanh hắc long gào thét và Phượng Hoàng ngang ngạnh chạm vào nhau.

"Ầm."

Theo một tiếng nổ tung to lớn chấn động toàn bộ đất trời, thậm chí nước biển cũng ngưng lưu chuyển trong chốc lát.

Nửa hư không bị xé nứt, ánh sáng nổ tung như khô đốt toàn bộ thế giới.

Gió mạnh điên cuồng thổi đến trên lưng.

"Ầm."

Rất nhanh sau đó, một tiếng trầm đục to lớn vang lên.

Khi sương mù tan hết, khi uy thế còn lại của vụ nổ mất đi, khi tất cả mọi người mở to mắt

một lần nữa thì mới phát hiện một sự thực kinh người.

Giữa không trung, Hàn Tam Thiên và Tử Tình vẫn còn đó nhưng Dạ Ma thì không thấy đâu.

Vươn mắt nhìn xa xa trên mặt đất, có một cái rãnh sâu có khí đen rải rác quấn quanh.

"A...."

Bên trong hố sâu, Dạ Ma run run thân thể nhè nhẹ, hé miệng phát ra âm thanh thống khổ vô cùng nhỏ, ngắn ngủi vô cùng, bị máu dâng lên trong cổ họng nên khiến âm thanh không thể nghe được.

Khóe miệng có màu đen ngòm không ngừng chảy ra ngoài.

Hắn giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng rõ ràng thân thể đã hoàn toàn không nghe sai khiến, không cách nào khống chế được mà run lên nhè nhẹ.

Thật sự phải chết sao?

Hắn sợ hãi nghĩ đến, hai mắt không thể tưởng tượng nhìn Hàn Tam Thiên đang ở giữa không trung phía trên.

Vì sao?

Vì sao lại thành ra như vậy?

Lúc này Hàn Tam Thiên cũng đứng thẳng người, buông Tử Tình ra, nói: "Ngươi không sao chứ?"

Thật dịu dàng, thật ấm áp, Tử Tình kích động hoàn toàn không mở miệng được, chỉ có thể liều mạng gật đầu.

+

Nhưng một giây sau, Hàn Tam Thiên xoay người, trực tiếp bay đi.

ITAL

-

"A." Tử Tình rất phiền muộn, nhìn bóng lưng Hàn Tam Thiên vứt bỏ mình trực tiếp rời đi, khóe miệng làu bàu.

Không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì cả.

Tức giận hừ một tiếng, lúc này Tử Tình mới thử cẩn thận đáp xuống.

Lúc trước tình huống nguy cấp, không lo được nhiều như vậy, bây giờ Dạ Ma bị đánh bại, không còn vẻ quyết tâm kia nữa, lần đầu tiên bay xuống từ nơi cao như vậy căn bản nàng không làm được.

Chỉ vừa khẽ động, đột nhiên Tử Tinh mắt nhắm lại, trực tiếp ngã quỵ xuống.

Đối với Tử Tình mà nói, Hàn Tam Thiên là nam thần, cho nên mọi cử động đều gây được chú ý, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, nàng chỉ là một trong thất quái Giang Bắc, không tính là có giao tình gì cả, càng không có tâm tư kia, nhiều lắm chỉ xem nàng là người bạn đã giúp đỡ mình.

Cho nên đương nhiên Hàn Tam Thiên không có bất kỳ hành vi dư thừa nào.

Bộ dạng của cô gái này cùng với lời nói vừa rồi vừa đủ để khiến Hàn Tam Thiên hiểu rõ ý nghĩ của nàng đối với mình, nhưng càng như vậy thì Hàn Tam Thiên càng muốn giữ một khoảng cách.

Thế nhưng vừa mới bay đi thì nàng lại té xỉu rơi xuống.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong tay anh khẽ động, cả người dùng luồng năng lượng bao phủ thân thể, sau đó bay qua ôm ngang người nàng.

Vừa rơi xuống đất mặt, tam quái liền lập tức vọt lên, vội vàng xem xét tình huống của Thất muội.

"Không sao cả, hẳn là hao tổn quá độ." Hàn Tam Thiên giao Tử Tình vào tay Liễu Sa, lạnh nhạt nói.

Liễu Sa nhìn Hàn Tam Thiên một chút, lại không nhìn thấy trên mặt Hàn Tam Thiên có bất kỳ tâm tình chập chờn gì, hiển nhiên vì là người từng trải, nàng hiểu rõ thái độ của em gái mình đối với Hàn Tam Thiên.

"Tam Thiên, người không sao chứ?"

Đao Thập Nhị và bọn người giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng vội vàng chạy tới, trên mặt ai cũng tràn đầy vui sướng ân cần hỏi han.

Hàn Tam Thiên nhìn về phía bọn họ, cũng rất vui vẻ cười cười, nói: "Tôi đương nhiên không sao cả, nhưng mà có một người sợ là xảy ra chuyện."

Nói xong, Hàn Tam Thiên nhìn về phía cái hố sâu ở xa xa.

Mọi người nhất thời vui mừng.

"Con mẹ nó, cái tên Dạ Ma này, vừa rồi. cũng giày vò chúng ta không ít, tôi đi nhìn xem đồ chó hoang kia." Đạo Thập Nhị nhớ tới việc này, nhất thời nghiến răng nghiến lợi.

Những người khác cũng ồn ào đi theo hắn.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ nhìn một đám người tiến lên, cũng đi theo bọn

Nhưng vừa đi vài bước, Hàn Tam Thiên lại đột nhiên nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng quay đầu lại, dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn qua tứ quái, nhất là Tử Tình đang hôn mê trong ngực Liễu Sa.

Bạch khí trên người cô gái này rất kỳ quái, rất thú vị.

Một giây sau, Hàn Tam Thiên quay đầu, chậm rãi đuổi theo đám người kia đi về phía Dạ Ma đang ở trong hố sâu.