Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2446






Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng đắc ý của lão hóa thường, sắc mặt của Hàn Tam Thiên trở nên lạnh lẽo. 

Hai mắt trừng trừng nhìn lão hòa thượng, hận không thể lột da tróc xương của hắn. 

“Ha ha ha ha, các ngươi nhìn xem, có người có ánh mắt thật đáng sợ, hận không thể ăn tươi nốt sống ta" Đối diện với cơn thịnh nộ của Hàn Tam Thiên, lão hòa thượng không hề sợ hãi, ngược lại còn trưng bộ dạng khiêu khích. 

Đối với hắn mà nói, Ma Thần làm chấn động thiên hạ, sở hữu rìu bàn cổ và không có hề có ai là đối thủ trên thế giới này như Hàn Tam Thiên, là một sự tồn tại khiến người khác khiếp sợ, nhưng bây giờ lại bị hắn nhốt lại. 

Sao lại không đắc ý được chứ? 

Hỏi trên khắp thế gian này còn ai có thể so sánh với hắn chứ? 

Vì vậy hắn mới có bộ dạng đắc ý, vui vẻ đến như vậy. 

“Ha ha, sư phụ, người cứ yên tâm, con ác khuyện này cho dù có hung hăng, có muốn cắn người đến như thế nào, thì ít nhất cũng phải thoát khỏi cái lồng của chúng ta" 

“Cái khóa tay hắn chính là huyền ngọc tinh tỏa của chúng ta, đừng nói là một con ác khuyển, cho dù là chân thân cũng khó mà thoát ra được." 

“À, Hàn Tam Thiên, ta quên nói với người rằng, cái xích đen trên tay người, là vật mà sư tổ ta đã tiêu tốn hàng vạn năm, dùng nhưng thức rắn chắn nhất trên thiên hạ để luyện thành, có thể biến hóa hàng trăm hình dạng, có thể khóa hàng vạn vật, cho dù là chân thân cũng không thể làm được gì nó." Nghe thấy những lời nói khiêu khích của đệ tử hắn nhắc nhở, lão hòa thượng liền trưng bộ dạng như vừa mới tỉnh ngộ ra điều gì đó mà lên tiếng. 

Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lẽo, không ngừng dùng sức mạnh để thử, nhưng quả thật nó vô cùng cứng cáp, cho dù dùng khí hỗn thuần cũng không thể làm được gì nó. 

IL 

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên chật vật như vật, lão hòa thượng liền cười lên nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ thành thật, Hàn Tam Thiên, người nghĩ rằng chỉ dựa vào một chiếc xích mà muốn nhất được người, người cho rằng ta ngu ngốc sao?" 

Trên đường đến đây, quả thật ba người có gặp một trận mưa, trận mưa đó kéo dài rất lâu, vì vậy Hàn Tam Thiên vẫn còn nhớ rất rõ. 

Lão hòa thượng nhếch môi nói tiếp: “Đó là cơn mưa độc đích thân ta chuẩn bị cho người, trời đất bao la như vậy nhưng chỉ có 

đây có mưa, có phải ta đã quá coi trọng ngươi không?" 

“Chỉ cần dính phải nước mưa đó, thì lập tức sẽ bị trúng một loại kịch độc không màu không mùi, không hình dạng, ẩn sâu vào bên trong da. Một khi dùng nội công, độc tính sẽ phát tán tuyển vào bên trong cơ thể, theo mạch máu mà lan truyền đi khắp cơ thể, trận đấu lúc này của người trong động quỷ là cơ hội cho nó phát tán" 

Dứt lời, lão hòa thượng cười ngước nhìn Han Tam Thiên: “ Nếu như ta đoán không sai, thì lúc này người đang vận công, thì cảm nhận được sự khó chịu, nhưng đó cũng chỉ là trạng thái bình thường, ngươi không cần phải lo lắng. Bởi vì đây đều là phản ứng bình thường, đợi sau mười phút nữa, đừng nói vận công, cho dù người muốn thì độc tố cũng khiến người đau đớn sống không bằng chết. 

Hàn Tam Thiên, những chiếc bánh bao này là thuốc giải, sư phụ ta sớm đã biết người có thể sẽ không hoàn toàn tin tưởng bọn ta, Vì vậy luôn có sự đề phòng với bọn ta, nhưng có lẽ làm mờ ngươi cũng không nghĩ ra, thật sự những chiếc bánh bao này lại là thuốc giải. Sự cảnh giác của người đã hại ngươi, thông minh bị thông minh hại, ha ha." Vị tiểu hòa thượng Thiên Nhi cũng phát ra nụ cười chế giễu, biểu cảm trên gương mặt hoàn toàn không phải là thứ mà một đứa trẻ nên có. 

“Tất cả đều là một vở kịch sao? Dạ Ma sớm đã biến mất, quái vật trong động ma này, chỉ là người biến hóa ra?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp. 

“Không sai, quái vật trong động ma này chỉ là do lão tăng ta dùng thủ pháp đặc biệt của huyền ngọc tinh tỏa biến hóa ra." Nói đến đây, sắc mặt của lão hòa thượng có chút biến đổi: “Tên khốn nạn Dạ Ma kia, còn mặt mũi nào khoác lác với ta rằng trên thế gian hắn là kẻ mạnh nhất, khiến ta sai đệ tử dùng âm thanh vạn quỷ để trợ giúp cho hắn, kết quả lại thất bại thảm hại trong tay ngươi." 

Thất bại thì cũng đã thất bại rồi, điều khiến lão hòa thượng tức giận chính là, tên Dạ Ma thua tâm phục khẩu phục Hàn Tam Thiên, thậm chí trong giây phút cuối cùng lại dám đưa cho Hàn Tam Thiên bí mật quan trọng. 

Điều này là một đòn chí mạng đối với đám người hòa thượng bọn họ, nếu như Hàn Tam Thiên tin vào những lời nói đó, thì trận chiến hôm nay đã phải nhận lấy thất bại thảm hại. 

“Vì vậy sự phụ ta đã tính toán kỹ lưỡng, đại người sau khi dùng kết giới bao vây tửu lầu lại, sư phụ sai bọn ta ngày đêm sử dụng phương pháp lan truyền phật âm, khiến tất cả người trong thành đều biến thành thi thể, thì mới có cảnh tượng mà người nhìn thấy từ tối qua đến sáng sớm hôm nay." 

"Sư phụ biết người có gián điệp trên tường thành, vì vậy sẽ xuất thành, vì vậy mới bày bố ra khung cảnh này, đợi người xuất hiện.” 

Sau khi Hàn Tam Thiên xuất hiện, thì kế hoạch cuối cùng cũng đã được thực hiện. 

“Ngươi rất thông minh" Hàn Tam Thiên lạnh lùng thốt lên. 

Cả quá trình đều được tên hòa thượng này tính toán kỹ lưỡng, không lộ ra một chút sai sót nào. 



Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, đây chính là chân tướng thật sự. 

“Cái tên Hàn Tam Thiên của người không chỉ dựa vào võ công cái thế của người tạo nên, mà còn dựa vào vô số trận đấu oanh liệt của người ở dưới núi phái hư không, đối 

mặt với người nổi danh như Diệp Cô Thành hay là lão già quỷ quyệt Vương Hoãn Chi, ta làm sao dám xem nhẹ sự thông minh của người chứ? Nếu như không có sự giải thích hoàn mỹ và hoàn cảnh hợp lí như thế này, làm sao có thể lừa được Hàn Tam Thiên ngươi"Lão hòa thượng vừa cười vừa nói. 

Nói ra những lời này, hắn hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn lúc này, ngược lại là thái độ tôn kích đối với Hàn Tam Thiên. 

“Xem ra người ta muốn gặp cũng đã ở đây" Hàn Tam Thiên lúc này cũng mỉm cười. 

Dứt lời, ngước đầu nhìn lão hòa thượng: “Cũng rất thông minh" 

Nhưng rất nhanh, Hàn Tam Thiên lại cười to lên: “Nếu như điểm này không sai sót thì ngươi sớm đã thành công rồi" 

“Ngươi đang nói bậy gì đó." Nghe thấy nhưng lời nói của Hàn Tam thiên, lão hóa thượng vô cùng tức giận,lạnh lùng đáp: “ Người đã không thể thoát ra khỏi đây, dựa vào đâu lại nói kế hoạch của ta có sai sót chứ." 

“Hàn Tam Thiên, người thật sự quá ngông cuồng rồi." 

“Bây giờ người đã bị nhốt lại, dựa vào đâu 

mà người dám nói nhăng nói cuội như vậy chứ?" 

chapter content