Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2461: Kình ngư trong nước.




Ầm!

Cây gậy điện khổng lồ tỏa ra một sức mạnh kinh người.

Trong sơn cốc hay trên mặt đất, khắp nơi lập tức trắng xóa.

Ngũ hành thần thạch nhỏ bé trên không trung với cây gậy điện khổng lồ khác nhau một trời một vực.

Giống như dòng nước đang chảy xiết, tia sáng cực lớn của gậy điện xuyên thẳng vào ngũ hành thần thạch.

Ngũ hành thần thạch nhỏ bé đột nhiên bị tia sáng chiếu vào, nó hệt như một đứa trẻ tham lam, điên cuống hút hết toàn bộ vào cơ thể.

Xung quanh cây gậy điện, giống hệt như những con rắn mượn trường xung quanh, ánh sáng không ngừng lóe lên, cảnh tượng vừa tàn khốc lại vừa tráng lệ.

“Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Vị hòa thượng trung niên nhìn đến ngay cả người, bất giác bước lùi về đằng sau vài bước.

Nhưng tất cả mọi người ở đây ai có thể trả lời được câu hỏi này chứ?

Đám người bọn họ đều giống nhau, đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phù.

Đột nhiên, một tia sáng cuối cùng bị hút vào trong hòn ngũ hành thần thạch, trời đất đột nhiên yên ắng lạ thường.

Tất cả đều giống như những đêm mưa bình thường.

“Viên đá đó vừa nảy..."Vị hòa thượng trung niên ngẩn ngơ ngước nhìn bầu trời sơn cốc mà thốt lên.

“Đúng vậy, hòn đá đó khi nảy tại sao đột nhiên lại."

“Rốt cuộc hòn đá đó là thứ gì vậy, nhỏ bé như vậy, lại có thể.."

“Những tia điện đó lại là như thế nào? Chắc...chắc không phải là do khởi hồn chú của chúng ta tạo nên chứ?"

Đám người đoán tới đoán lui, nhưng người nghe lại có thể nhận ra điều gì đó, đặc biệt là sau khi nghe câu nói cuối cùng, Minh Vũ và lão hòa thượng đột nhiên trợn trừng hai mắt.

Cái gì?

Ta điện bên trong khởi hồn chú?

Ta điện trong khởi hồn chú là dùng để đánh trên người Hàn Tam Thiên, để lấy thứ quan trọng nhất trong linh hồn, nhưng nó tại sao lại bị thứ khác lợi dụng chứ?

Hoặc nói theo một cách khác, nếu như tia điện này không được dùng để đánh Hàn Tam Thiên, mà là bị hòn đá này hút hết, vậy...vậy tên Hàn Tam Thiên ở dưới đó...

“Đại sư, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Minh Vũ trong lòng đột nhiên khẩn trương, vội vã hỏi.

Lão hòa thượng không nói lời nào, về mặt lí thuyết, nếu như một đòn đánh không trúng thì cũng không có vấn đề gì to tát.

Dù gì, để luyện ra khởi hồn chú cần thời gian vài ngày, nó sẽ sinh ra hàng ngàn tia điện, thiếu mất một cái cũng không có vấn đề gì to tát.

Nhưng ở dưới đó lại là Hàn Tam Thiên, huống hồ hòn đá đột nhiên xuất hiện đó khiến người khác không khỏi bất ngờ, thậm chí còn khiến người khác lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lão hòa thượng vẫn quyết định bình tâm lại, nhưng lúc vừa định mở lời.

Đột nhiên, hòn đá trên bầu trời rung lắc kịch liệt, sau đó nổ tung, một cơn gió vô hình nổi lên khắp nơi.

Không khí xung quanh giống như bị ngọn núi lớn đâm phải, lập tức chao đảo kịch liệt, cây cối nghiêng ngả, các tên hòa thượng bị đẩy lùi ra sau, thậm chí cả sơn cốc giống như bị người khổng lồ cầm nắm rung lắc.

“Chết tiệt, thứ quỷ quái gì vậy?"

Tên hòa thượng trung niên tức giận, cố gắng đứng vững lại, đưa mắt nhìn hòn đá lúc này đang được những tia điện bao bọc lại mà phát sáng lên.

Dường như lúc này, hòn đá đột nhiên phóng ra cột nước cực lớn đâm xuống sơn cốc.

“Hừm."

Đối diện với cột nước khổng lồ đó, Thiên long đạp trên cơ thể của Hàn Tam Thiên ở trung sơn cốc gầm lên một tiếng rồi bay lên không trung, lập tức né tránh và tấn công cột nước.

Nó vừa lóe sáng lên, cơ thể của Hàn Tam Thiên nằm dài trên mặt đất.

Pång.

Cột nước khổng lồ đó không chút do dự mà đánh thẳng vào Hàn Tam Thiên đang nằm trên mặt đất.

Sự khác biệt to lớn giữa một cơ thể nhỏ bé và một cột nước khổng lồ, nhưng lúc cột nước trút xuống, đã không còn nhìn thấy có thể Hàn Tam Thiên và tất cả chìm trong biển nước.

“Thật là thê thảm" Tên hòa thượng trung niên nhìn thấy cảnh tượng này, bất giác lấy tay che mặt lại, không dám nhìn thẳng nhưng lại có dáng vẻ mỉa mai, khinh bỉ.

“Bị sấm sét đánh đến hôn siêu phách tán, còn bị cột nước không biết xuất hiện từ đâu trút vào người. Đó là gì các ngươi biết không?"Một tên hòa thượng khác vừa cười vừa hỏi.

Các tên hòa thượng đồng loạt lắc đầu.

“Đó như là cây củi sau khi bị đốt ở nhà bếp của chúng ta, không phải như vậy sao? Đốt lên nhưng không dùng nữa liền lấy nước dập tắt."

Ha ha ha ha.

“Ý của người chính là, Hàn Tam Thiên chính là cây củi xui xẻo bị đốt cháy đó sao?"

“Câm miệng” Minh Vũ ở bên cạnh nghe những lời này liền lập tức lên tiếng quát mắng, là thắng hay thua lúc này còn chưa biết được, đám hòa thượng này chẳng khác nào những con chó đang khoe khoang tự đắc.

“Các ngươi làm sao biết được cây cột nước kia là đang đối phó với Hàn Tam Thiên hay là đang giúp hắn chứ?" Minh Vũ lạnh lùng nói.

Lời nói vừa dứt, đám hòa thượng lập tức sững người, nhưng sau đó lại tỏ vẻ bất mãn.

“Tận mắt chứng kiến uy lực của cây cột nước đó, ngay cả phật uy thiên long cũng né tránh nó, điều này còn cần bọn ta nói thêm sao? Nếu như vì quá cẩn thận để có được vị trí như Minh thí chủ đây, vậy ta nghĩ...chức vụ này cũng không cao cả gì.”

“Không phải như vậy sao? Nói cho dể nghe là đến đây để giúp bạn ta, nói một cách khó nghe chính là cố ý bới lông tìm vết.”

“Các ngươi không hiểu phải không? Nếu như xảy ra chuyện, với hành vi cẩn thận của người ta thì trách nhiệm sẽ đổ lên đầu kẻ khác, chỉ cần một câu các ngươi không tin. ta liền có thể phải bỏ trách nhiệm. Nếu như không xảy ra chuyện, người ta với tư cách là người thống lĩnh, sẽ có không ít công lao. Đó gọi là gì, là con đường để thăng tiến"

Một đám hòa thượng đó làm gì có phẩm hạnh của một người xuất gia, lời nói với Minh Vũ chỉ toàn là châm biếm và nhục mạ.

Minh Vũ tức đến điên người, nếu không phải lão hòa thượng trừng mắt cảnh cáo bọn chúng, thì cô đã lập tức tạo ra một vòng trong nước nhấn chìm tất cả bọn chúng rồi.

Nhưng cho dù là vậy, cả đám hòa thượng vẫn rất bất mãn, ngay khi lão hòa thượng quay đầu đi, liền bĩu môi, trừng mắt với Minh Vũ, rõ ràng vẫn còn đang bàn tán sau lưng cô.

Minh Vũ cũng không thèm để ý đến bọn họ, cùng với lão hòa thượng nhìn chăm chú vào sơn cốc.

Rõ ràng, Minh Vũ rất hiểu Hàn Tam Thiên, sự cẩn trọng của cô cũng không phải làm quá, thậm chí ở một góc độ nào đó, cô đã đoán trúng.

Mặc dù ở bên ngoài quan sát, Hàn Tam Thiên bị cột nước khổng lồ tấn công vô cùng thê thảm.

Nhưng chỉ có Hàn Tam Thiên ở bên trong mới hiểu được, mọi chuyện không phải như vậy.

Mà là vô cùng thoải mái.

Giống như lần trước bị thủy thần kích nhấn chìm, lúc cột nước nhấn chìm Hàn Tam Thiên, vô số sóng nước bao bọc hắn, khiến cơ thể vô cùng dễ chịu, giúp cho hắn nhanh chóng hồi phục lại sức mạnh.

Hàn Tam Thiên lúc này giống như một con cá voi bị mắc cạn được đưa lại ra biển, mượn sức mạnh của nước mà hồi phục lại sức mạnh đang dần mất đi của mình.

“ọc...ỌC.."

Bên trong cột nước đang cuộn trào mãnh liệt, có một thân mình giống như một em bé đang cuộn mình...