Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2467




Cho dù có hình dạng của một cậu bé nhưng trên thân lại có khí đen cực mạnh, thân thể và khí đen phát tán ra không ngừng kia hợp thành một thể, khiến nó nhìn càng giống như một đồ vật hư vô mờ mịt.

Trong tay cầm một cây trường thương màu đen, toàn thân nó tối đen, nhưng cho dù như vậy thì mũi thương lại vô cùng sắc bén, tản ra lực lượng mạnh mẽ tràn ngập.

Lúc này hắn cản trước mặt Hàn Tam Thiên, trong tay cầm trường thương, cho dù tuổi tác không lớn, lại có một loại cảm giác uy nghiêm vô cùng.

Ngọc kiếm nhẹ nhàng được thu lại, Hàn Tam Thiên cũng không dò xét đứa bé trước mắt này nhiều.

Từ đâu xuất hiện vậy?

Sau khi Hàn Tam Thiên bị phật uy thiên long tấn công, đến khi lấy lại được ý thức thì tất nhiên sẽ phát hiện đứa trẻ này chính là đứa trẻ như ẩn như hiện trong khói đặc khi anh và phật uy thiên long đánh nhau.

"Tuổi còn nhỏ mà đã thành ma đạo, thật đáng tiếc." Hàn Tam Thiên không khỏi nói.

Nhìn đứa bé ở tuổi này khiến Hàn Tam Thiên không khỏi nghĩ đến con của mình.

Gần như là trong nháy mắt mà Hàn Tam Thiên nhớ tới Hàn Niệm, đứa bé kia đột nhiên lạnh giọng quát một tiếng, một cây trường thương đen đâm tới.

Hàn Tam Thiên không kịp chuẩn bị, cũng may phản ứng đủ nhanh, vội vàng lùi về giữa, thanh trường thương màu đen đã lướt qua khuôn mặt Hàn Tam Thiên, chỉ có một chút khoảng cách.

Xoát.

Khi cây trường thương đen được thu về, khuôn mặt Hàn Tam Thiên đã bị vạch ra một vết máu, máu tươi theo vết thương chậm rãi chảy xuống.

Hàn Tam Thiên xoa xoa mặt, nhìn vết máu trong tay, lại nhìn đầu thương của trường thương màu đen kia một chút.

"Dùng thương mà có thể đả thương người, nhóc con, người cũng có chút bản lĩnh." trong mắt Hàn Tam Thiên không còn vẻ yêu chiều trẻ con nữa mà đã trở thành vẻ lạnh. lùng.

Mặc dù trường thương xượt qua mặt, nhưng

Hàn Tam Thiện rõ ràng biết rõ trường thương kia còn cách khuôn mặt mình một chút nhưng anh vẫn bị nó làm bị thương.

Có lẽ đối với người khác mà nói, thương khí hoặc là kiếm khí đả thương người thực tế không tính là gì, nhưng đối với Hàn Tam Thiên lại hoàn toàn không giống.

Dù sao thì thân thể của Hàn Tam Thiên là tán tiên thể, sớm đã được tôi luyện lôi kiếp, trình độ của nó chắc chắn không phải người bình thường có thể so sánh, nếu là kiếm khí và thương khí bình thường muốn tổn thương anh thì cũng đã khó khăn vạn phần.

Đối mặt với sự khích lệ của Hàn Tam Thiên, đứa bé kia không nhúc nhích chút nào, trường thương trong tay xoay tròn, khiến người nhìn hoa mắt.

Sau đó, đột nhiên thân hình khẽ động, trường thương ra như rồng, quét thẳng về phía Hàn Tam Thiên.

I

"Xoát xoát xoát."

Mang theo vẻ lạnh lẽo mà tới, cho dù là Hàn Tam Thiên có tốc độ cực nhanh thì khi đối mặt với đòn công kích này cũng nhất thời có chút luống cuống tay chân.

"Trường thương thật nhanh."

Hàn Tam Thiên liên tục dùng mấy chiêu kiếm miễn cưỡng chống đỡ công kích của ma đồng, lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình, nhưng trong lòng đã có ngàn vạn rung động.

Thương pháp cũng không phải rất ảo diệu, cũng tuyệt đối không có cả tiến công lẫn phòng thủ, nhưng thắng ở tốc độ nhanh đến để người cảm thấy da đầu run lên.

Điều quan trọng nhất chính là thương pháp cực kỳ hung hãn, mỗi một chiều hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, đổi lấy chiêu tiến công trí mạng.

Như thể đã khiến Hàn Tam Thiên không cách nào xem đứa bé trước mặt chỉ là một đứa bé, bằng không mà nói, vậy sẽ chỉ khiến anh mất mạng.

Nó chính là kẻ thù.

Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên nắm chặt ngọc kiếm, trong mắt có sát ý cuồng lên.

"Phá."

"Hây."

Gần như đồng thời, hai người cùng quát một tiếng, cùng phóng tới đối phương.

"Bảy mươi hai lộ thần kiếm."

"Ma lung quỷ thương."

Phanh phanh phanh.

Kiếm đối đầu với trường thương, vua của binh khí ngắn đối đầu bá chủ của binh khí

dài.

Trời đất kịch liệt đánh nhau, biến hóa khôn lường.

"Đây chính là sự chuẩn bị phía sau của ngươi sao?" Minh Vũ nhìn lên bầu trời nơi đang có kiến thương tưởng giao, hai người đánh đến thiên lôi địa hỏa kịch liệt, lúc này không khỏi nhíu mày.

Lão hòa thượng cũng không phủ nhận, thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy."

"Người trông cậy vào một đứa bé để đánh thắng Hàn Tam Thiên sao? Ngươi có bao nhiêu phần thắng?" Minh Vũ ngạc nhiên nói.

Lão hòa thượng nhẹ nhàng cười một tiếng, vươn một ngón tay.

"Một phần?" Nhìn thấy như vậy Minh Vũ có chút giận dữ.

Đối phó Hàn Tam Thiên, thậm chí tốn hao khí lực cực lớn như bày trận, giở trò mưu, kết quả ở thời khắc quan trọng nhất, cũng chỉ có thể dùng một thứ đồ vật có một phần mười khả năng chiến thắng tới đối phó hắn, đây có phải quá trẻ con hay không.

Huống hồ, người được phái đến vẫn là một đứa bé.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, khi nhìn thấy đứa bé kia thì vốn đã biết chuyện hôm nay không có niềm tin đến thế nào

"Không phải, là nhất định." Khi Minh Vũ đang tức giận nói thì lão hòa thượng lại mỉm

cười.

"Nhất định?" Minh Vũ kỳ quái không thôi.

"Đúng vậy." Lão hòa thượng vững vàng gật đầu, trên mặt thậm chí có vài phần rất đắc

Khi nhìn thấy ma đồng kia xuất hiện, cũng ổn định Hàn Tam Thiên và khiến cục diện có thể phóng thích, lúc này một đám hòa thượng cũng dừng lại một lần nữa.

“Phật ấn Kim Long của chúng ta thì mỗi một con rồng cũng đủ đối phó Hàn Tam Thiên, hơn sáu mươi con mà chỉ dùng làm hộ giáp thí chẳng phải là phung phí của trời rồi sao?" Một hòa thượng khác cũng cười nói.

"Hơn nữa còn cần sư phụ dùng đại giới lớn như vậy đổi lấy, nếu như chỉ qua loa thì sư phụ ta đây không phải lỗ lớn rồi sao?"

Mấy người người một lời ta một câu, nhìn như đang giải thích với Minh Vũ, kì thực lại giống như đang giễu cợt và khoe khoang.



chapter content



Truyện đang được up trong nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.