Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2492






“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Hàn Tam Thiên tỉnh lại rồi."

Hàn Tam Thiên vừa mới mở mắt, một tên đệ tử của Đỉnh Lam Sơn luôn đứng bên cạnh để chăm sóc cho Hàn Tam Thiên vui mừng nhảy cẫng lên, vừa hét lên vừa chạy ra ngoài doanh trại.

Hàn Tam Thiên mở mắt nhìn xung quanh, mặc dù là doanh trại tạm thời, nhưng trang trí vô cùng sa hoa, cho dù là rèm cửa cũng dùng loại tơ lụa thượng hạng, bên trong bài trí vô số vật quý, xem ra doanh tại này nào giống với doanh trại được dựng lên tại thời, mà giống với doanh trại dựng lên cho người

hoàng tộc ở thì đúng hơn.

sự sa hoa khiến người khác sợ hãi.

+

Không hổ danh là Lục Nhược Tâm.

Vừa nghĩ đến Lục Nhược Tâm, đầu óc vừa mới tỉnh táo lại của Hàn Tam Thiên vội vã muốn bước xuống giường lập tức.

Nhưng lúc này, ở ngoài có Thất trưởng lão mang theo một vài người vội vã chạy đến. Nhìn thấy Hàn Tam Thiên ngồi dậy, tất cả vội vã chạy lại dìu Hàn Tam Thiên nằm xuống, sau đó họ kiểm tra mạch tượng,

kiểm tra vết thương, cảnh này giống như là hoàng thượng vừa tỉnh lại, được thái y đến kiểm tra, chăm sóc.

“Kinh mạch đã ổn định."

“Vết thương trên cơ thể toàn bộ đã lành lại"

“Vết thương sau lưng cũng bắt đầu lành lại"

Đám người không ngừng kiểm tra rồi hồi báo lại, thất trưởng lão gật gù, những lời hồi báo của họ đều chính xác, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hàn Tam Thiên đáp: “Tư chất không tệ, mặc dù điều trị có chút

khó khăn nhưng hồi phục lại rất nhanh, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày liền có thể hồi phục lại như bình thường"

“Lục Nhược Tâm đâu?"Hàn Tam Thiên không thèm để ý đến đám người ở đây, lạnh lùng hỏi.

“Tiểu thư" Thất trưởng lão mỉm cười, ngước nhìn vị đệ tử bên cạnh.

“Tiểu thư đang chăn cừu trên núi"

Chăn cừu sao?"

Vừa mới bước ra khỏi cửa, một mùi hương ngào ngạt xộc thẳng vào mũi Hàn Tam Thiên, sau đó hai con người và vào nhau.

Mà người này chính là Lục Nhược Tâm, bị đâm vào như vậy, gương mặt xinh đẹp của Lục Nhược Tâm bất giác chau lại, nhưng sau khi ngước lên nhìn là Hàn Tam Thiên, thì lập tức không còn tức giận nữa, cô vội vã hỏi: “Ngươi tỉnh rồi à?"

“Vừa mới tỉnh lại sao lại vội vã chạy ra ngoài như thế này, người vội đi đầu thai sao?" Lạnh lùng nói với Hàn Tam Thiên, sau đó nói với thất trưởng lão: “Vết thương của hắn thế nào rồi?"

“Không còn gì đáng ngại, nhưng vừa hồi phục lại cần phải tỉnh dưỡng thêm. Nếu không sẽ tái phát lại" Thất trưởng lão cung kính đáp.

Lục Nhược Tâm gật đầu, không thèm nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Nghe thấy chưa, nếu như còn làm loạn sẽ tái phát lại"

"Con gái ta đâu, với cả bức thư đâu?"

“Người đang nghi ngờ lời nói của ta sao?" Nghe Hàn Tam Thiên chất vấn, Lục Nhược Tâm đột nhiên bất mãn.

Hàn Tam Thiên không nói câu nào, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn cô ta. Ánh mắt đó chắc chắn không thể làm được, nếu như Lục Nhược Tâm nói câu không thả người ra, lập tức Hàn Tam Thiên sẽ không niệm tình mà nương tay.

Đối diện với ánh mắt này của Hàn Tam Thiên, rõ ràng nó như đang đụng chạm đến tôn nghiêm của cô ta vậy.

Nhưng cho dù là vậy, Hàn Tam Thiên vẫn không lùi bước, vẫn đưa mắt trừng trừng nhìn cô ta.

Lục Nhược Tâm hít vào một hơi thở sâu,

cảm thấy không ổn nếu như đối đầu với Hàn Tam Thiên liền nói: “Ta đã đồng ý với ngươi, đương nhiên sẽ không nuốt lời"

Nói xong, cô ta nháy mắt, Thất trưởng lão dường như hiểu ra điều gì đó, gọi mọi người lập tức lui ra.

“Ta đã cứu người, ít nhất cũng phải có một câu cảm ơn chứ?"

Hàn Tam Thiên do dự một lúc, sau đó đi ra ngoài.

chapter content