Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2495




Tên đệ tử kia đưa mắt nhìn thất trưởng lão, ánh mắt vô cùng gượng gạo, rồi lại ngước nhìn Lục Nhược Tâm, rồi mới nói: “Vẫn...vẫn còn đánh"

1

“Nhưng mà..."

“Nhưng mà cái gì?" Thất trưởng lão vội vã hòi. . ngôn tình hoàn

“Nhưng mà Hàn Tam Thiên đang bị hàng vạn quân bao vây, nhưng nếu cứ như vậy, thì cũng khó mà thoát ra được, nhưng Phương Khôn có vẻ hắn không thể trụ được lâu."

“Ý của người là, người thành Sa mạc bao vây, nhưng người chiếm ưu thế lúc này lại là Hàn Tam Thiên sao?"Thất trưởng lão chau mày đáp.

Tên đệ tử không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật hắn tận mắt nhìn thấy, không thể không tin được.

“Vâng...vâng" Đắn đo một lúc, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng phải cắn răng gật đầu.

Nhìn thấy thái độ như vậy của tên đệ tử, Thất trưởng lão bất giác hít vào một hơi thở sâu.

Đây...đây cũng có thể sao?

Là người chữa trị chính của Hàn Tam Thiên trong ba ngày vừa rồi, Thất trưởng lão là người hiểu tình hình của Hàn Tam Thiên hơn bất cứ ai. !Bệnh nặng vừa mới bắt đầu khởi sắc mà thôi.

Hơn nữa hôn mê hai ngày, và vừa mới tỉnh dậy.

Nếu như là người khác, đừng nói đánh nhau, cho dù là muốn đứng dậy cũng khó

như lên trời, nhưng hắn lại khác, không chỉ đứng dậy được, mà còn có thể đánh nhau với người khác, đánh nhau với hàng vạn quân.

“Tên tiểu tử này được làm bằng sắt sao?" Thất trưởng lão bất giác nghi ngờ thốt lên câu hỏi từ sâu trong đáy lòng.

Trước đây đã từng nghe qua những chuyện thần kì mà Hàn Tam Thiên đã làm nên, sau khi biết được Lục Nhược Tâm đích thân mang theo người của Đinh Lam Sơn để cứu Hàn Tam Thiên, hắn liền đặc biệt tìm hiểu về tên tiểu tử này.

“Hắn rốt cuộc được làm từ gì thì ta không rõ, nhưng danh hiệu người tạo nên những kì tích của hắn, không phải là khoa trương”. Nhìn thấy hành động của Hàn Tam Thiên khiến Thất trưởng lão kinh ngạc, thì sự tức giận của Lục Nhược Tâm khi này dường như biến mất hoàn toàn.

Người đàn ông mà cô nhìn trúng, là người không hề tầm thường, khen ngợi hắn ta, không phải chính là cũng đang khen người chính bản thân cô sao?

“Chẳng trách người không hề vội vàng hấp tấp mà chỉ nấp ở núi sâu, thì ra ngươi sớm đã biết rõ thực lực của hắn như thế nào"

“Không, thật ra ta không hiểu thực lực của hắn như thế nào, hoặc có thể nói, trên thế gian này không ai hiểu được thực lực của hắn, ta chỉ là tin tưởng hắn" Lục Nhược Tâm cười đáp.

Thất trưởng lão chau mày lại: “Ngay cả người còn không hiểu sao?"

Không hiểu, chính là Lục Nhược Tâm không hiểu, cho dù cô ta tự nhận mình rất hiểu Hàn Tam Thiên, còn đã từng nhiều lần giao đấu với Hàn Tam Thiên, nhưng về mặt thực lực của Hàn Tam Thiên, cô hoàn toàn không hiểu được.

Từ chuyện học võ công của ông lão quét rác trên đỉnh Kỳ Sơn, đến trận chiến ở núi Khốn Long, rồi ở đây...

Hắn giống như một đứa trẻ, không ngừng lón.

Không ai có thể biết được giới hạn sức

mạnh của hắn đến đâu, có thể ngang với trời đất, có thể...còn mạnh hơn cả thế nữa.

“CHằng trách được tiểu thư nhà chúng ta nhìn trúng."Thất trưởng lão mỉm cười, sau đó đứng dậy: “Lão phu muốn tận mắt nhìn Hàn Tam Thiên làm cách nào để đánh bại vạn quân."

>

Vừa cười, hắn vừa dẫn tên đệ tử đang quỳ ở dưới đất bước ra khỏi cửa.

Ngước nhìn hình bóng bọ họ rời đi, Lục Nhược Tâm liền mỉm cười, sau đó có một tên đệ tử vội vã chạy vào, mang một bức thư mật đưa cho Lục Nhược Tâm.

“Điều tra kỹ hay chưa?"



“Rất kỹ rồi."

Nghe đến đây, nụ cười trên gương mặt Lục

Nhược Tâm liền biến mất, thay vào đó là sự tức giận tột độ, đập tay xuống bàn, tức giận hét lên: “Tiện nhân"

Sau đó, ả ta thu tầm mắt lại, siết chặt tay: “Là ngươi ép ta, con tiện tì như người nghĩ rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta

sao?"

Dứt lời, miệng nở một nụ cười u ám.

Tất cả hét lên rồi dùng vũ khí ra sức đề xuống, cố gắng đè chết Hàn Tam Thiên ở phía giữa, trên không trung Phương Khôn dẫn theo các thân tín hành động, vô số luồng ánh sáng chiếu xuống đè lên những thanh gươm giáo.

Pằng, pằng, pằng.

Đột nhiên, những thanh kiếm đó như có một lực kì lạ nào đó nâng lên, hai vòng binh sĩ gần nhất lập tức bị đánh bay ra xa, thậm chí hàng vạng quân đầu ngã rạp trên mặt đất.

Một thân ảnh bay vút lên trời.

“Cái gì?" Phương không kinh hãi, đưa mắt ngước nhìn lên bầu trời.