Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2702




“Nhưng vấn đề là nơi này làm sao có thể nghỉ ngơi chứ?" Hai chân của Đạo Thập Nhị lúc này vẫn còn chìm trong bùn lầy, vô cùng buồn chán nói.

Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn xung quanh,

quả thật ở đây toàn là rừng mưa nhiệt đới, đừng nói là cây cối, không khí xung quanh bây giờ lại vô cùng ẩm ướt, mặt đất toàn là đầm lầy.

Ngay cả một nơi đặt chân cũng không có, huống hồ gì là đến một nơi có thể đặt lưng nghỉ ngơi.

“Tứ Long."

Lân Long hít vào một hơi rồi từ từ bắt đầu rơi vào trầm mặc.

Nhưng sau đó, đột nhiên chỉ nghe thấy

tiếng gió thổi lên.

“Có Tứ Long"

Bốn âm thanh đồng thời đáp lại, lập tức bốn con rồng to lớn xuất hiện.

“Cùng nhau rời khỏi phải Hư Không, bốn các ngươi đều đi theo nhưng chưa được thể hiện tài năng của mình, thật sự là mất mặt long tộc ta." Lân Long lạnh lùng nói.

Bốn con rồng chỉ ở trên không trung, chỉ cúi gằm mặt mà không nói lời nào.

Mặc dù có nhiều lần đuổi theo Hàn Tam Thiên, nhưng những lần ấy Hàn Tam Thiên đều chạm trán với những kẻ thù vô cùng mạnh mẽ, cho dù Tứ Long không bị thương cũng không thể giúp ích được gì, huống hồ là thương tích đầy mình.

“Không trách chúng được" Hàn Tam Thiên xua tay, bảo vật của tứ long đã là một đóng góp vô cùng lớn, với tu vi của chúng, thật sự không thể khiến chúng làm thêm bất cứ chuyện gì khác được.

“Ở quanh đây có nơi nào tốt hơn ở đây không, có thể dừng chân nghỉ ngơi?" Lân Long không truy cứu nữa, liền hỏi.

“Ba phần ở xung quanh đây đều là rừng rậm và đầm lầy, nhưng mà.." Nói đến đây, chúng liền đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng.

“Nhưng mà cái gì?" Hàn Tam Thiên chau mày hỏi.

Từ ánh mắt của chúng, dường như Hàn Tam Thiên cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn.

“Ở bảy mươi dặm về phía trước có một ngôi làng, ở đó có thể dừng chân nghỉ ngơi, nhưng mà.."

“Nhưng mà phía trước rất khô cằn, mọi người hãy chuẩn bị trước."

“Điều quan trọng chính là, ngôi làng này."

Nói đến đây, tứ long đột nhiên dừng lại.

“Có chút kỳ lạ.” Nhìn thấy sự tức giận trong ánh mắt của Lân Long, cuối cùng tứ long cũng thốt lên lời.

“Có chút kỳ lạ sao?" Hàn Tam Thiên nghi hoặc ngước nhì tứ long, rồi lại đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.

Lân Long gật đầu: “Vậy các ngươi lui xuống trước đi."

Nói xong, Lân Long ngước nhìn Hàn Tam Thiên.

“Đến đâu thì hay đến đó, cũng không thể ở trong đầm lầy này ngủ qua đêm được. Huống hồ, đằng nào chúng ta cũng đi về phía trước mà thôi." Hàn Tam Thiên nghiêm túc nói.