Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2732




Đúng vậy, giúp đỡ được người khác nhưng

cuối cùng lại không thể giúp đỡ được chính mình, thật sự khiến người khác tiếc nuối.

“Vì vậy, sau khi Nhân nhi xảy ra chuyện, lúc tôi kiểm tra trong quan tài là người còn sống, các người lập tức cho rằng tôi là người do đại tiên hoàng sa phái đến, thậm chí điều tra mọi chuyện sau đó quay về bẩm báo với hắn." Lúc này Hàn Tam Thiên đã có vẻ hiểu hết ngọn ngành câu chuyện.

“Cô ấy biết rằng cách này không thể sử dụng được nhiều lần, cô ấy vốn dĩ muốn giành một cơ hội tốt nhất lại cho bản thân" Lão thôn trưởng gật đầu nói.

“Bây giờ đuổi theo sao?" Trưởng thôn đột nhiên sửng sốt, không ngờ Hàn Tam Thiên lại nói ra những lời này, nhưng mà đuổi theo bằng cách nào chứ?

Không có ai đấu lại được với hắn, đuổi theo đồng nghĩa với việc đi nội mạng.

“Ta sẽ đuổi theo" Hàn Tam Thiên đột nhiên mỉm cười nói.

"Ngươi muốn đuổi theo?"

Nghe Hàn Tam Thiên nói, lão trưởng thôn, một bang ông lão và phần lớn thôn dân đều sững sờ. . Đam Mỹ Hay

Hiển nhiên là bọn hắn vẫn chưa ngờ tới Hàn Tam Thiên sẽ chủ động muốn đi.

"Không thể." Lôi Công vội vàng khoát tay, rồi mới nóng nảy nhìn về phía lão trưởng thôn: "Trưởng thôn, quái vật Hoàng Sa kia hung hiểm vô cùng, sao có thể để thiếu hiệp đuổi theo? Huống hồ, bọn hắn đến cùng cũng là khách nhân của chúng ta, sao chúng ta có thể để bọn hắn đặt mình vào

nguy hiểm, càng không thể giẫm lên vết xe đổ của những năm qua."

"Đúng vậy, trưởng thôn, chuyện này là chuyện riêng của thân chúng ta, sao có thể làm phiền hắn?"

Đối với người trong thôn mà nói, đại tiên Hoàng Sa kia vô cùng lợi hại, đuổi theo hắn. chẳng khác gì chịu chết.

Hàn Tam Thiên nguyện ý giúp bọn hắn đương nhiên là tốt, nhưng bọn hắn cũng không thể trơ mắt nhìn người tốt hi sinh vô ích.

Lão trưởng thôn gật gật đầu, nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói: "Thiếu hiệp, người có tấm lòng này người cả thân chúng ta đều vô cùng cảm kích."

"Nhưng mà đại tiên Hoàng Sa không phải đơn giản như người tưởng tượng."

"Lời này của trưởng thôn có ý gì? Là không tín nhiệm Tam Thiên sao?" Vương Tự Mẫn nhẹ giọng cười nói.

Lão trưởng thôn thở dài một tiếng: "Thiếu hiệp còn trẻ, mất mạng vô ích há không đáng tiếc? Nhiều năm qua, mặc dù thôn của ta đã ẩn nấp rất kỹ, không phải chưa

từng có cao nhân tiến vào, bọn hắn đã từng có lòng tốt muốn trợ giúp chúng ta, nhưng cuối cùng đều có đi không có về, vùi mình trong cát."

Nói lên những điều này, một bang ông lão và các thôn dân ở đây nhao nhao cúi đầu tiếc hận, vì những người đã chết đi kia mặc niệm.

Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười một tiếng: "Các người ở lại."

Vừa mới nói xong, xoay người đi ra ngoài.

"Cái này.." Lão trưởng thôn lập tức sững số, kinh hoàng nhìn về mấy ông lão và các thôn dân phía sau cũng đang chấn kinh vạn phần.

Một giây sau, lão trưởng thôn lớn tiếng quát một tiếng, mang theo người liên muốn xông ra ngoài, lúc này đã không ngăn được Hàn Tam Thiên thì chỉ có thể lựa chọn đi hỗ trợ.