Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2816




Nhưng vấn đề là bây giờ Hàn Tam Thiên tung tích không rõ.

Nàng không biết phải chờ đến khi nào, cũng sợ thời gian quá lâu, thôn dân đối với chuyện ân tình anh đánh giết yêu quái Hoàng Sa sẽ trở nên phai nhạt, đến lúc đó cho dù có đánh cược đi nữa thì khả năng thực hiện cao đến mức nào không ai biết

được.

Tiếp theo, nếu như Hàn Tam Thiên mất tích. là bởi vì gặp nguy hiểm, nếu lấy được đồ vật có khả năng giúp đỡ cho Hàn Tam Thiên như lời ông nội đã nói thì tối thiểu còn có thể giúp anh thoát khỏi khốn khó.

Bởi vậy, nàng mới quyết định thu hồi đồ vật.

Nhưng nàng lại giống như những người khác, hoàn toàn không biết gì về cảnh cửa màu bạc trước mắt này, cho dù ban đầu đến đây không chút sợ hãi, nhưng bây giờ cũng có chút lay động.

"Ông nội, phù hộ cho ta." Cầu nguyện trong lòng một chút, Vương Tự Mẫn mấy bước đi đến trước cánh cửa, hít thở sâu một hơi, cầm chìa khoá trong tay chậm rãi cắm vào ổ khóa.

"Hết thảy đều là nghiệt." Lão trưởng thôn thở dài bất đắc dĩ một hơi, lắc lắc đầu, nhìn bọn người Lôi Công gật gật đầu, xoay người, đi lên cầu thang rời khỏi.

Mà gần như đồng thời, Ngưng Nguyệt cũng một tay phất lên, hơn hai mươi người lập tức phân tán hai bên, từng thời khắc bảo trì cảnh giác.

Sau khi Vương Tự Mẫn vặn một cái, chìa khoá khẽ động, kéo theo bên trong ổ khóa phát ra âm thanh bánh răng chuyển động.

"Ầm"

Sau đó có một tiếng vang giòn, khóa đã bị hoàn toàn mở ra.

Vương Tư Mẫn nín thở ngưng thần, lẳng lặng nhìn lên cánh cửa màu bạc trước mắt.

Cánh cửa màu bạc đột nhiên có chút lay

động, cũng đồng thời chậm rãi mở ra.

"Mở... Mở rồi." Đạo Thập Nhị nhịn không được nuốt từng ngụm nước bọt, khẩn trương hô to.

Tất cả mọi người nhất thời cầm vũ khí lên, vận khởi chân khí, chuẩn bị lỡ mà bên trong có quái vật hình thù kỳ quái nào đó xông ra ngoài.

Chỉ là sau khi hai cánh cửa đá được mở ra, bên trong không chỉ không có quái vật gì xông ra mà ngược lại yên tĩnh dị thường.

Thẳng đến khi cửa đá hoàn toàn được mở rộng, một đám người người nhìn ta, ta nhìn ngươi, đã vô cùng kinh ngạc, đồng thời hoàn toàn bị rung động khó mà nói nên lời.

"Cái này. "

"Cái này...Cái này, sao lại như thế này?"

"Ôi trời ơi."

Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, trông như gà gỗ, toàn bộ đều choáng váng...