Hàn Tam Thiên nơi nào muốn lấy được, anh cũng không nghĩ tới Vương lão tiên sinh sẽ giao Long Bàn cho mình vào ngay rạng sáng hôm sau.
Vương lão tiên sinh phải người thay hắn chứng thực một chút thông tin rải rác lúc trước phát hiện được bên trong Long Bàn, vài chục năm nay vẫn luôn bặt vô âm tín, cho nên hắn đã sớm không còn hy vọng gì vào Long Bàn nữa, thì ngay lúc đó bọn hắn lại đột nhiên trở về.
Từ khi tiếp vào thông tin, Vương lão tiên sinh vẫn luôn ngốc trong phòng chuyên tâm nghiên cứu, thẳng đến khi nhà họ
Vương xảy ra chuyện, Vương lão tiên sinh cuối cùng thông qua vài thông tin vụn vặt, ghép từng chút một thành thông tin hoàn chỉnh.
Chỉ là khi đó dù muốn nói cho Hàn Tam Thiên biết nhưng đã không kịp thời khắc nguy cấp, hắn chỉ có thể căn dặn cháu gái của mình.
"Chính là nơi này?" Hàn Tam Thiên có chút
hỏi.
Vương Tự Mẫn gật đầu, đem chuyện ông nội nói về ấn ký thanh bạch trên cánh tay nói cho Hàn Tam Thiên.
"Ngươi thật là một nha đầu ngốc." Hàn Tam Thiên có chút trừng mắt liếc Vương Tự Mẫn.
Nếu như việc này liên quan đến Long Bàn thì đương nhiên tuyệt đối không đơn giản, tùy tiện dẫn người xông vào nơi này nguy hiểm cỡ nào.
Nếu không phải anh trùng hợp đi ngang qua nơi này, kịp thời đuổi tới, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Vương Tự Mẫn có chút cúi đầu, chép miệng.
Tộc Hữu Tằm?
Long Bàn.
Hai cái này có liên quan gì đến nhau? Nếu không phải Lục Viễn đang ở đây, Hàn Tam Thiên thật đúng là muốn đem Long Bàn ra phân tích một chút.
"Xuống dưới." Hàn Tam Thiên vừa mới nói xong, buông lỏng năng lượng trong tay, mang theo tất cả mọi người chậm rãi rơi xuống đất.
Mang theo nghi hoặc, Hàn Tam Thiên bước
nhanh đi tới trước binh sĩ kim giáp.
Trên xe ngựa, người đá mắt dọc vẫn còn ngồi ở phía trên, chỉ về phía xa, chỉ là trên cổ của hắn rõ ràng xuất hiện khe hở nhàn nhạt.
"Lúc trước, mỗi lần chúng ta đi đến khoảng cách căn phòng đá kia tầm năm mươi mét thì sẽ nghe thấy một trận âm thanh kỳ quái, sau đó không hiểu nổi mà quay trở về vị trí ban đầu." Ngưng Nguyệt nói.
Hàn Tam Thiên nhíu mày: “Kỳ quái như thế sao?"
"Ngược lại khiến ta có chút hứng thú. Vừa mới nói xong, không đợi bọn người Ngưng Nguyệt khuyên can, Hàn Tam Thiên đã trực tiếp đi tới.
Tất cả mọi người nín thở ngưng thần, nhìn chòng chọc vào từng bước chân của Hàn Tam Thiên...
"Ta đi cùng hắn." Vương Tự Mẫn nhìn qua bóng lưng Hàn Tam Thiên, cắn răng một cái, đi theo anh.
"Mẹ nó, dám đánh bay lão tử, lão tử muốn tìm hắn tính sổ." Tê tê cũng chửi rủa một tiếng, theo sát phía sau.
"Ta cũng đi." Đạo Thập Nhị cũng nhanh chóng hô to, nhưng lại bị Mặc Dương ngăn lại.
"Ngươi đi qua đó góp náo nhiệt sao?" Mặc Dương nhẹ giọng quát lạnh.
Nhưng những người khác thì không cần như thế.
Với bản lĩnh của Hàn Tam Thiên thì tự vệ tuyệt đối đối không có vấn đề, quá nhiều người đi cùng, ngược lại sẽ tăng thêm phiền. phức không cần thiết.
Lúc này ba người Hàn Tam Thiên đã cách nơi khởi xướng âm thanh kỳ quái kia càng ngày càng gần.
"Ngươi ngược lại thật thông minh." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười một tiếng, không quay đầu lại.
Vương Tự Mẫn đắc ý hừ một cái: "Nói nhảm, người cho rằng bản tiểu thư vô tích sự sao?"