Hàn Tam Thiên cũng mỉm cười: "Xem ra các người nắm chắc phần thắng trong tay?"
"Nói nhảm, người biết Viên công tử có biệt hiệu gì không?"
"Hắn có biệt hiệu là một đầu một vạn, ý tứ là cho dù có một vạn binh thì Viên công tử cũng có thể đơn phương độc mã một người chống đỡ."
"Mặc dù người có gan, nhưng đầu óc thì khó dùng, lại dám cùng viên công tử đấu võ."
"Ha ha ha ha."
Đám người lại cười vang, giống như bọn hắn đã có thể nhìn thấy được tình cảnh lát nữa Hàn Tam Thiên bị đánh tơi bời vậy.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười một tiếng, vừa chờ người kia đem giấy bút mực đến, liền trực tiếp cầm lấy bút viết xuống tên của mình.
"Tê tê."
Nhìn thấy danh tự này, một đám người quả thực cười điên.
Nhà quê quả nhiên con mẹ nó là nhà quê, ngay cả tên của mình cũng đặc biệt quê mùa đến bỏ đi.
Ngược lại là tê tê, người mang tên tê tê chân chính, lúc này bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết đám văn nhân này lấy ở đâu ra dũng khí tự xưng tài trí hơn người.
Một người dám ngay cả giấy sinh tử viết cái gì cũng không để ý trực tiếp ký tên, chỉ có hai loại, hoặc là kẻ ngu, đầu óc khó dùng, hoặc là có bản lĩnh thật sự có thể coi trời bằng vung.
Hiển nhiên, ngôn hành cử chỉ của Hàn Tam Thiên không phải người ngu, như vậy chỉ có thể là người sau.
Điểm này cho dù không phải từng lĩnh giáo Hàn Tam Thiên như tê tê, mà lần đầu tiên. gặp phải cũng sẽ chú ý cẩn thận, tuyệt đối sẽ không lo là bất cẩn.
"Chư vị."
Nhưng vào lúc này, ở phía sau rèm châu, lục y nữ tử có chút không quá tình nguyện mở miệng.
Lúc đầu, khi cả hai mời đấu võ, nữ tử áo trắng cũng đã để nữ tử lục y mở miệng ngăn cản, nhưng nha đầu này rõ ràng còn đang bởi vì Hàn Tam Thiên cự tuyệt đánh đàn mà sinh lòng khó chịu với Hàn Tam Thiên, chậm chạp không muốn lên tiếng.
Thẳng đến khi trong mắt nữ tử áo trắng sinh giận, thêm nữa giấy sinh tử đều đã lấy ra, nàng lúc này mới vội vàng mở miệng.
"Thuyền hoa dùng để du ngoạn, là để mọi người tham gia đại hôn của nhà họ Phương lần này vừa thưởng thức văn nghệ vừa du ngoạn, mọi người thi đấu ca từ cũng được, không cần thiết phải động đao động thương."
Nghe nhà họ Tô khuyên bảo, Viên công tử cũng không nóng lòng trả lời, ngược lại nhìn qua Hàn Tam Thiên, cười nói: "Hiện tại có nữ nhân thay người giải vây, ta cũng không miễn cưỡng người, là đánh hay là ra vẻ đáng thương, người tự mình lựa chọn, người ký giấy sinh tử này, ta có thể coi như chưa cầm lấy."
Mặc dù xem ra hắn đang thật sự nghe lời người của Tô gia, nhưng trên thực tế ai cũng nghe ra được, hắn đang sử dụng chiêu khích tướng kích thích Hàn Tam Thiên mà thôi.
Nếu đồng ý, đây không phải biến thành nam nhân dựa vào nữ nhân hỗ trợ hay sao?
Đừng nói Hàn Tam Thiên căn bản không đem những người này để vào mắt, liền xem như Hàn Tam Thiên không bằng bọn hắn đi nữa thì với cá tính của Hàn Tam Thiên, anh sẽ nguyện ý sao?
"Lời này, ta cũng tặng lại cho ngươi." Hàn Tam Thiên mỉm cười.
"Được lắm, tiểu tử thúi, con mẹ nó người có khí phách." Viên công tử khen lớn một tiếng, sau đó nhìn sang bên trong rèm châu vang vọng ra tiếng nữ tử, nói: "Tô tiểu thư ngươi cũng nghe đến, vị công tử này khăng khăng muốn cùng tại hạ quyết đấu."