"Ở phía trên cảnh giới Tru Tà chỉ còn lại một cảnh giới Bát Hoang, đừng nói tiểu tử này
có thể còn cao hơn cả cảnh giới Bát Hoang chứ, cho dù chỉ là cảnh giới Bát Hoang ta cũng không tin."
"Không sai, bên trong thế giới bất phương, cao thủ cảnh giới Bát Hoang cho dù trẻ tuổi nhất cũng phải có trăm tuổi hơn, tiểu tử này tuổi còn trẻ, nhiều lắm là ba mươi mà thôi, làm sao lại đạt đến cảnh giới đó?"
"Nhưng hắn thật sự làm được." Có người lắc đầu, không thể tiếp tục phủ nhận sự thật.
"Sẽ không... sẽ sẽ không phải là chúng ta ngay từ đầu đã sai rồi chứ? Hắn căn bản
không phải là có bảo vật hộ thân gì cả, mà chỉ đơn thuần là lợi dụng tu vi của mình để chống đỡ tiến công của Viện công tử?" Có người suy đoán nói.
Nhưng suy đoán này hiển nhiên làm cho tất cả mọi người không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Loại giải thích này gần như là giải thích hợp lí duy nhất trước mắt, nhưng nếu như giải thích như vậy thì chỉ sợ cũng quá mức biến thái.
Một người quá trẻ tuổi như vậy lại có tu vi biến thái như thế?
Vậy hắn là cái gì?
"Không phải là Chân Thần thì chính là Tán Tiên."
"Nhưng mà tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất bên trong Tán Tiên, thậm chí có thể rất thân cận với người kia."
Khi hai người nói xong thì một bang các công tử thiếu gia ở đây quả thực là lặng ngắt như tờ.
Ở bên trong rèm châu.
Bại rồi?
Cho dù nữ tử áo trắng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, biết Hàn Tam Thiên tuyệt đối không phải vật trong ao.
Nhưng nàng có nằm mơ cũng chẳng ngờ, thắng bại sẽ đến nhanh như thế, quả quyết như thế. Giữa hai bên chiến cuộc chỉ mới vừa mới bắt đầu thì đã buộc phải chấm dứt.
Hắn quả nhiên cũng không phải là một vật trong ao nhỏ nhoi, mà là một cửu ngũ đế long chân chính.
Nữ tử áo trắng bỗng nhiên lộ ra nụ cười trên mặt, nữ tử lục y lập tức sắc mặt ửng đỏ, nhẹ gật đầu, sau đó nàng có chút tiến lên một bước, nói ra một câu khiến Hàn Tam Thiên nghẹn họng nhìn trân trối.
+
"Thắng bại đã định."
"Cuộc so tài lần này, ta nghĩ, có thể sớm kết thúc rồi."
Ở bên trong rèm châu, âm thanh của nữ tử lục y truyền khắp cả đại sảnh, vốn là âm thanh lạnh lùng ung dung nhưng lúc này vậy mà pha tạp thêm sự vui sướng không thể che giấu.
"Chư vị có ý kiến gì không?"
Nếu là vừa rồi thì tất nhiên sẽ có một đống người đứng lên phản đối, thậm chí rất có
thể sẽ có người chửi ầm lên.
Nhưng lúc này, trong cả đại sảnh lại lặng ngắt như tờ, không một người dám thả một cái rắm.
Cho dù rất nhiều người bởi vì giọng điệu của nữ tử lục y mang theo vui sướng nên đã vô cùng khó chịu nhìn qua Hàn Tam Thiên.