Mà là một đường đi tuốt vào trong, vô cùng lòng vòng.
Hàn Tam Thiên cau mày, không khỏi ngạc nhiên nói: “Mấy người, mấy người định đưa ta đi đâu vậy?"
Nhóm công tử đi cùng mấy phút trước đã được đưa đến những phòng dành cho khách tương ứng, ngay cả tên Xuyên Sơn Giáp kia cũng có phòng của riêng mình.
Nhưng đến khi chỉ còn lại một mình Hàn Tam Thiên, đám người này lại bỏ qua phòng dành cho khách cuối cùng mà dẫn anh đi thẳng vào bên trong.
Chẳng lẽ là do mình từ chối mỹ nhân nhà họ Tô kia, bề ngoài thì nàng ta có vẻ như không có chuyện gì, nhưng thực ra trong lòng đang ôm mối hận, nên bây giờ chuẩn bị dùng ám chiếu với mình sao?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì điều đó có vẻ khó xảy ra.
Một là mặc dù mình chưa nhìn thấy cô gái này, nhưng có thể từ giọng nói của nàng đoán ra được rằng nàng không phải là loại người độc ác như vậy. Hai là tất cả mọi người ở hiện trường vừa nãy đều đã nhìn thấy bản lĩnh của mình, không có lý gì lại còn có người dám tìm đến gây rối vào lúc
này, đúng không?
“Công tử không cần lo lắng, đã sắp tới rồi." Người hầu đứng đầu nhẹ nhàng xoay người hành lễ một cái, sau đó bày ra tư thế mời Hàn Tam Thiên tiếp tục đi vào bên trong.
Hàn Tam Thiên kỳ quái quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không thấy có bất cứ chỗ nào kỳ lạ cả.
Tiếp tục đi vào trong thêm mấy phút, một hương hoa xa lạ đột nhiên ập tới.
Tuy hai bên lối đi đều trồng cây cỏ nhưng
đa số đều là cỏ cây xanh tươi, đừng nói đến hương hoa, ngay cả một bông hoa cũng không thấy đâu cả.
Lại tiếp tục đi vào trong mười mấy bước, hương thơm càng trở nên nồng nặc, phía trước cũng thoáng hiện một tia sáng, dường như điểm cuối của hành lang đã ở ngay trước mắt.
“Công tử, mời!"
Mấy người hầu chia làm hai bên trái phải rồi. bày ra tự thể mời Hàn Tam Thiên tiến lên phía trước, nhưng anh chỉ mới đi về phía trước vài bước thì những người hầu này đã
nhanh chóng quay trở về theo đường cũ, chỉ còn lại Hàn Tam Thiên ngơ ngác đứng tại chỗ.
Cái quái gì thế này?
Trong đầu Hàn Tam Thiên bỗng nảy sinh ra một ý nghĩ kỳ quái, nhưng nếu đã tới rồi thì trước tiên phải bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng bước thêm vài bước, hướng về phía cuối hành lang.
Khi xuyên qua cửa hành lang, Hàn Tam Thiên sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Điệu múa uyển chuyển phối hợp cùng với dáng người và khuôn mặt xinh đẹp, chẳng khác gì một nàng tiên nữ trong hoa, đẹp đến không thể nào dời mắt.
Ngay cả người nhìn thấy mỹ nhân cũng chỉ giống nhìn thấy thức ăn như Hàn Tam Thiên cũng không khỏi bị vẻ đẹp của cô gái này hấp dẫn, cả người ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ.
Điệu múa dần dần kết thúc.
Nhưng những chú bướm đầy màu sắc đó vẫn đang chậm chạp không muốn bay đi, chỉ khẽ đậu trên vai cô gái, nhẹ nhàng dập
dờn đôi cánh, lặng im tận hưởng ánh trăng.
Mà Hàn Tam Thiên lúc này cũng đột nhiên phát hiện ra hương hoa thơm ngát mình. ngửi thấy lúc này không phải đến từ hoa, mà là đến từ người cô gái này.
Có một mùi hương cơ thể như vậy, đúng là làm cho những người bình thường phải ghen tị.
“Công tử."
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đi tới, cô gái hơi khom người xuống hành lễ một cái.
“Ta còn tưởng rằng cô muốn tìm ta báo thù nữa cơ." Hàn Tam Thiên khẽ mỉm cười.
Mặc dù qua tấm rèm không thể thấy được cô gái này trông như thế nào, nhưng giọng nói của nàng thì Hàn Tam Thiên vẫn còn nhớ, đương nhiên cũng nhận ra nàng chính là cô gái mặc áo xanh phía sau tấm màn.
“Vậy thì, đao quang kiếm ảnh nơi này, công tử có từng thích chưa?" Cô gái nhẹ nhàng mỉm cười, vậy mà lại còn biết nói đùa.