Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2893: Chẳng lẽ trùng hợp đến vậy sao...? 




Hoa cỏ xanh tươi và những ngọn đèn treo lơ lửng trên cây đẹp giống như một dải ngân hà, phối cùng với ánh trăng sáng và những vì sao nơi bầu trời xa thẳm tạo nên một bức tranh vô cùng diễm lệ.

Ngồi ở nơi này, vô cùng có cảm giác rằng mình đang cùng với thiên nhiên đất trời hòa vào thành một thể.

Ngồi giữa bầu trời đầy sao, hóa ra cũng chỉ là như thế này.



Đột nhiên, ngay khi Hàn Tam Thiên còn đang đắm chìm trong cảnh đẹp, một mùi hương thơm ngát bỗng từ đâu bay tới, hòa

cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng đang từ từ tiến về phía anh.

Theo tiếng nhìn qua, lúc này, chỉ thấy bên ngoài cửa có một người con gái đang chầm. chậm đi tới.

Bạch y như tuyết, dáng người yểu điệu, khuôn mặt trắng nõn mềm mại dường như có thể véo ra nước, đường nét trên khuôn mặt thanh tú càng giống như do thần tiên tạo ra, không thừa một chút, cũng không thiếu một phân, mị nhãn như tơ mang theo chút ánh xanh của nước vô cùng lay động lòng người, đồng thời cũng mang theo một loại vẻ đẹp vô cùng hoang dã.

Vừa thuần khiết lại vừa tràn đầy dục vọng, có lẽ những lời này sinh ra để dành cho nàng.

Nhưng Hàn Tam Thiên rất nhanh đã cau chặt mày, bởi vì cô gái này không phải là Tô Nghênh Hạ mà anh quen thuộc, ngược lại là... chính xác mà nói, anh chưa từng gặp qua người này bao giờ cả.

“Cô nương là?" Hàn Tam Thiên cảnh giác hỏi một câu.

Cô gái khẽ mỉm cười, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái dễ

chịu.

Cô gái tiếp tục chậm rãi tiến thêm vài bước rồi nhẹ nhàng ngồi lên ghế đá, tư thế vô cùng tao nhã, khí chất cũng vô cùng độc đáo, nàng khẽ nâng bầu rượu lên sau đó rót vào hai cái chén!

“Trăng sáng nhô cao, trời sao trải rộng, cảnh tượng đêm nay, đẹp không tả xiết." Nàng khẽ cười, cầm chén rượu trong tay lên.

Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nhìn về phía cô gái, không biết nàng ta có ý gì.

“Những phong cảnh dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là mây khói, so với công tử văn võ song toàn thì vẫn còn kém một chút.”

“Cô nương là... cô gái mặc váy trắng đứng sau tấm rèm sao?" Hàn Tam Thiên khẽ cau mày lại.

Cô gái khẽ cười, sau đó chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy."

Chết tiệt, Hàn Tam Thiên có chút phiền muộn, lẽ nào là do mình từ chối cô gái mặc váy xanh kia nên cô gái này đến tìm mình. tính sổ?!

Còn Tô Nghênh Hạ thì sao?! Có phải cô ấy sẽ trở thành lợi thế để người khác gây khó dễ cho mình không?!

“Chờ một chút." Hàn Tam Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì, cả người nhất thời hơi kinh hãi.

Chết tiệt, chẳng lẽ trùng hợp đến vậy sao...?

“Cô nương đừng nói với ta là.."

“Những lời của Lục Châu đã được truyền tới chỗ ta rồi.” Cô gái khẽ mỉm cười nói.

“Cái kia, cô nương ấy."

“Nàng ấy có chút mất hứng" Cô gái tiếp tục mỉm cười: “Mặc dù yến tiệc trên thuyền hoa mang danh Tô gia, nhưng thực ra là vì kén chồng cho nàng. Nào biết được, tình cờ lại tạo ra sai lầm."

Nói đến đây, cô gái ngượng ngùng cúi đầu, quả thực là vẻ đẹp chim sa cá lặn.

“Chờ một chút!" Trong lòng Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút sợ hãi: “Ta thấy là có thể cô nương đang hiểu lầm gì đó đúng không?"

“Lời này của công tử là có ý gì?" Cô gái váy trắng nhẹ nhàng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như ánh trăng trên bầu trời, đẹp không sao tả xiết.

“Cái đó, cô nương, ta" Hàn Tam Thiên chán nản chỉ chỉ vào chính mình, sau đó lại chỉ chỉ về phía nàng, vừa nãy, cô gái kia đã từng hỏi, có phải người mình thích họ Tô hay không.

Nhìn thấy động tác của Hàn Tam Thiên, ánh mắt của cô gái kia có hơi lảng tránh, nhưng trên khuôn mặt tuyệt thế vô song kia vẫn

mơ hồ có thể nhìn ra một chút ý cười trên khóe miệng.

Mẹ kiếp, Hàn Tam Thiên thực sự là quên mất luôn chuyện cô gái trẻ này cũng họ Tô rồi.