Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2896: có duyên, nhưng không phận




“Phải rồi, ta vẫn chưa được thỉnh giáo quý tính đại danh của công tử" Tô Nhan đột nhiên cười nói.

Hàn Tam Thiên cười khổ: “Quý danh cũng chẳng là gì, vốn dĩ ta cũng không có ý định tiết lộ danh tính thực sự của mình. Nhưng nếu Tô tiểu thư đã nói hết với tại hạ không chút giấu giếm gì mà tại hạ lại còn giấu giếm nữa, vậy thì thực sự là có lỗi với sự tin tưởng của tiểu thư rồi."

“Tại hạ họ Hàn, tên là Tam Thiên"



“Hàn Tam Thiên?" Lông mày lá liễu của Tô Nhan hơi nhíu lại.

“Đúng vậy" Hàn Tam Thiên gật đầu.

“Cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng thật sự không thể nào nhớ ra được." Tô Nhan khẽ nhăn mặt nhíu mày.

CD

Hàn Tam Thiên khẽ mỉm cười, nơi này vô cùng hẻo lánh, tuy rằng danh tiếng của anh. Ở Trung Nguyên thuộc thế giới Bát Phương

cực kỳ vang dội, nhưng tới nơi này không có ai nghe nói qua cũng thực bình thường.

Tô tiểu thư có thể là đã nghe một vị khách ở Trung Nguyên nhắc qua, vì vậy mới xuất hiện tình trạng “nghe tên có vẻ quen" này.

“Nhưng mà không sao cả, dù sao từ hôm nay trở đi, tiểu nữ Tô Nhan sẽ luôn ghi nhớ cái tên này" Tô Nhan cười nhẹ đáp.

Hàn Tam Thiên cũng hơi mỉm cười.

Tô Nhan cũng cười theo anh, sau đó rót thêm một chén rượu kính Hàn Tam Thiên.

“Nói ra thì, cũng coi như là chúng ta có duyên." Nàng cười khẽ, uống cạn hết rượu rồi đặt chén xuống bàn.

Hàn Tam Thiên không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn về phía nàng.

Tô Nhan liếc nhìn Hàn Tam Thiên một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng khẽ lắc đầu: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, sợ rằng công tử sẽ không thích nghe."

“Tiểu thư cứ nói đi đừng ngại" Hàn Tam Thiên cười nói.

Hàn Tam Thiên sững sờ, cười khổ lảng tránh.

“Tô Nhân quả thực đã bị Hàn công tử thu hút, cho nên hai họ Hàn Tô này, có duyên, nhưng không phận"

“Ý của tiểu thư là, còn có một cái gì đó khác?" Hàn Tam Thiên cau mày...

Tô Nhan muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại: “Tô Nhan không có ý gì khác, thời gian đã muộn, Hàn công tử, à không, Xuyên. Sơn Giáp công tử vẫn nên nghỉ ngơi sớm

Nói xong Tô Nhan đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Hàn Tam Thiên vốn muốn ngăn nàng lại hỏi cho rõ ràng, nhưng lại đến bên miệng lại không biết nên nói như thế nào.

Chẳng lẽ trên đời này còn có một người họ Tô khác, thích một người họ Hàn sao?

Cái người họ Tô đó, liệu có phải là Tô Nghênh Hạ không? Cả cái người họ Hàn kia. nữa, liệu có phải là chính bản thân mình hay không?

Trong thiên hạ này, người trung họ trùng tên cực nhiều, có phải là do mình đã quá nhạy cảm không nhỉ?

Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên bất lực ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng sáng trên bầu trời cao, ở trên vầng trăng, dường như đang hiện lên khuôn mặt tươi cười của Tô Nghênh Hạ.

Không biết đã qua bao lâu, Hàn Tam Thiên mới trở lại phòng dành cho khách của mình.

Mặc dù đêm đã rất khuya, nhưng khi Hàn Tam Thiên vừa đẩy cửa phòng ra, Xuyên Sơn Giáp đã nhảy dựng lên như cá chép vượt vũ môn, vội vàng xuống giường đi thẳng tới chỗ anh: “He he, quá nửa đêm mới trở về, được ước hẹn cùng giai nhân, chắc là đang vui mừng hớn hở lắm đúng không?"

“Người hắn là nên có phòng của riêng mình chứ?" Hàn Tam Thiên lười để ý đến mặt hàng này, đưa tay đóng cửa lại. Anh vốn muốn lên giường nằm, nhưng nhìn lớp bụi dày trên giường, lập tức cảm thấy mất hứng.