Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2908: "Có còn là nam nhân không hả?" 




Một đám người lập tức cười ha ha, một tên người lùn trông giống như khi ốm càng lạnh giọng cười nói: "Tiểu nhị chính là tiểu nhi, cho nên cả một đời chỉ có thể làm tiểu nhi, Với trí thông minh này của người, cũng không thể làm việc khác được"

"Khách của nhà họ Phương cũng phân đủ loại khác biệt, có người là thượng khách, còn có người thì cùng lắm chỉ là khách qua đường, xứng ngồi ở bên ngoài mà thôi."

"Mấy vị đại gia có ý gì?" Tiểu nhị không hiểu.



"Lầu ba lầu bốn ở tửu điểm của các ngươi đương nhiên là dành cho thượng khách của nhà họ Phương, lầu hai này cũng chính là phòng của khách, còn như loại khách qua đường kia thì..."

Nói đến đây, tên khỉ ốm và tên khổng lồ nhìn nhau một cái, âm trầm cười lạnh.

"Khách qua đường đương nhiên không có tư cách ở lầu hai." Tên khổng lồ cười lạnh nói.

"Nhưng trong Tụ Anh Các, nơi có thể ở ngoại trừ hai lầu ba bốn thì không còn nơi nào có thể ở nữa." Tiểu nhị bất đắc dĩ lại

buồn bực nói.

"Đồ hỗn trướng." Lúc này, tên khỉ ốm kia nghe vậy liền tức giận khiển trách: "Sao lại không có chỗ ở? Chuồng ngựa, kho củi của Tụ Anh Các mấy người để làm gì?"

"Nơi đó...nơi đó sao có thể để cho người ?" Tiểu nhị nhất thời vội la lên.

"Các ngươi khinh người quá đáng." Tê tê lạnh giọng quát một tiếng.

"Chú ý cách người từ dùng, chúng ta tuyệt đối không khinh người." Tên khỉ ốm vội

vàng không thừa nhận, một giây sau, hắn đột nhiên cười lạnh nói: "Chúng ta từ trước đến nay chỉ khi dễ loại chó mèo không đâu mà thôi."

יננו)

"Ha ha ha ha."

Lời này vừa nói ra, mấy người lại không nhịn. được cười.

Hàn Tam Thiên hết sức giữ chặt tê tê, lúc này, ánh mắt của anh lại vô ý liếc qua một người ở phía sau Lưu công tử.

Cho dù không nhìn thấy bộ dáng của hắn,

nhưng từ băng vải màu trắng trên người hắn, Hàn Tam Thiên cũng đã nhận ra hắn đến tột cùng là thần thánh phương nào.

"Chúng ta là cũng người đến tham gia hôn lễ, không nên náo loạn đến khó nhìn." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng căn dặn tê tê một câu, sau đó nhìn về phía tiểu nhị: "Kho củi thì kho củi, Tiểu nhị ca, làm phiền người dẫn đường."

"Ngài, chuyện này. ." Tiểu nhị kinh ngạc vô cùng nhìn qua Hàn Tam Thiên.

Tụ Anh Các chính là quán rượu lớn nhất hoang mạc chi thành, làm gì có ai đến tửu

lâu tốt nhất nhưng lại ở nơi kém nhất chứ?

Nhưng với tình thế như vậy, nhìn ánh mắt Hàn Tam Thiên, cũng tựa hồ đã quyết định chủ ý, thở dài một tiếng, gật gật đầu: "Ai, vậy ta liền dẫn ngài sang đó."

Nói xong, tiểu nhị cong người đi xuống dưới lầu, Hàn Tam Thiên cũng không nói nhảm, lôi kéo tê tê, đi theo phía sau tiểu nhị.

"Ta con mẹ nó, thật là một tên phế vật."

"Ông nội ta mắng người thì không giúp đỡ, cháu trai này thế mà liền hoảng sợ chạy tới

Ở kho củi."

"Có còn là nam nhân không hả?"

Hàn Tam Thiên vừa mới đi thì phía sau đã có tiếng mắng nối liền không dứt.

Nhưng đối với tính nhẫn nại của Hàn Tam Thiên mà nói, đây không tính là cái gì, tạm thời coi như không nghe thấy, tiếp theo đó tiểu nhị vòng qua đại sảnh đi về hướng phòng bếp ở phía sau trong ánh mắt kinh ngạc của một đám người ở đại sảnh.