Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2910: "Ta nhổ vào." 




Tiểu nhị xấu hổ cười một tiếng: "Cái này. .. Đây đều là đồ ăn của hai vị công tử vừa rồi, tiểu nhân... tiểu nhân chỉ tùy ý an bài một chút."

"Ta nhổ vào."



Đột nhiên, khi tên ngốc này rướn cổ lên tìm khay thì hắn đột nhiên hơi chu miệng, một giây sau, theo âm thanh phát ra, từng ngụm từng ngụm nước bọt trực tiếp phun ra ở bên trên một khay đồ ăn.

Tiểu nhị nhìn thấy nhất thời ngay cả hắn cũng không chịu được muốn buồn nôn.

"Tên béo." Lưu công tử bất mãn trừng mắt liếc tên khổng lồ: "Ngươi có còn biết lễ phép hay không? Đây là đồ ăn mà người khác muốn ăn, ngươi phun nước bọt lên trên thì người ta ăn thế nào?"

"Tên béo, không phải ta không giúp người, nói một lời thật lòng, người làm vậy cũng quá buồn nôn rồi, người nhìn nước bọt của người xem, còn đặc biệt có đờm, buồn nôn chết ta rồi." Tên khỉ ốm lúc này cũng bất mãn quát.

Tên khổng lồ nghe vậy, vô thức sờ sờ mình đầu to tròn vo của mình, cười hắc hắc: "Thật xin lỗi, ta sai rồi."

Ngay sau đó, hắn mạnh mẽ vươn tay to vào trong mớ đồ ăn rồi dùng tay khuấy đều lên.

"Như vậy thì chẳng phải không nhìn ra nữa sao." Hắn làm xong thì nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tên khỉ ốm và Lưu công tử nhất thời nhìn nhau cười một tiếng, lúc này, trên mặt tên khỉ ốm vẫn giả bộ ra vẻ không quá hào hứng: "Được rồi, đừng quấy rối ở đây nữa, lát nữa đồ ăn đều nguội hết, tiểu nhi, ngươi tranh thủ thời gian đưa thức ăn qua đó đi, chúng ta sẽ gọi đồ ăn sau."

"A?" Trong dạ dày của tiểu nhị cũng đã nhanh chóng lăn lộn hết cả, thứ này sao có thể đưa cho người ăn?

"Gọi người đưa đi thì con mẹ nó nhanh chóng đưa đi, còn thất thần làm gì? Cút."

Tên khổng lồ giận quát một tiếng.

"Đúng, nếu người dám nói với người khác trong thức ăn này có vấn đề, đến lúc đó hủy đi danh tiếng của Tụ Anh Các của các ngươi, vậy chúng ta không quản được nha." Tên khỉ ốm lạnh giọng uy hiếp nói.

Tiểu nhị nghe xong, nhìn về phía chương quỹ, chưởng quỹ cúi đầu, khoát tay áo, ra hiệu hắn tranh thủ đưa đi, tiểu nhị bất đắc dĩ, chỉ có thể cứng rắn da đầu, bưng đồ ăn đi về phía hậu viện...

Ở bên trong kho củi, Hàn Tam Thiên trải ổ rơm ra làm nơi nghỉ ngơi cho ban đêm, địa phương vốn cũng không lớn, khắp phòng củi lửa cũng chiếm một nửa, không gian còn lại cho hai người cũng vô cùng nhỏ bé.

"Tam Thiên, ta thật sự không hiểu rõ ngươi, người khác sắp ị lên trên đầu ta rồi, người còn..." Tê tê oán khí cực lớn, cũng cực kỳ không hiểu.

Nếu là Hàn Tam Thiên không có bản lĩnh thì không chống cự đòi lại đạo lý cũng còn có thể nghĩ thông, dù sao tài nghệ không bằng người vậy không có cái gì dễ nói.

Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, ẩn nhẫn đã là trạng thái bình thường, nếu là người không đủ phân lượng để nói chuyện thì anh không có thì giờ nói lý, anh cũng không thích khi dễ kẻ nhỏ yếu.

Quan trọng nhất chính là Tô Nhan dẫn họ tới đây tham gia hôn lễ của người khác, về tình về lý, bản thân làm cái gì hẳn phải cân nhắc đến mặt mũi của Tô Nhan.

Còn có, Tô Nhan nhờ nhà họ Phương làm cho họ một chiếc thuyền hoa, đây là chính sự bên trong chính sự, động đến tân khách của người khác không phải giống như tát vào mặt người ta sao?

Có chuyện nhờ vả thì đương nhiên phải dùng thái độ đoan chính.

Nhanh chóng đến được Phần Cốt chi thành. mới là suy nghĩ duy nhất trong lòng Hàn Tam Thiên hiện tại, những chuyện khác đều không quan trọng.