Đám người khổng lồ kỳ quái nhìn qua Lưu công tử, không rõ tiểu nhị làm gì mà chọc hắn không vui vẻ.
"Những đồ ăn kia bị tên béo làm loạn thành một bầy, có lẽ tửu lâu khác vẫn mặc kệ, nhưng ở Tụ Anh Các là tửu lâu cực phẩm thế này, món ăn sẽ nhìn giống rác rưởi như vậy sao?"
"Chỉ cần đối phương không phải người ngu hoặc đồ đần, làm sao lại không chút nghĩ ngợi, hỏi cũng không hỏi thì đã ăn rồi chứ?"
Lưu công tử vừa nói ra, mọi người nhất thời liên tục gật đầu, bọn họ thật sự đã quên mất điểm này.
"Lưu công tử, nếu người biết đối phương sẽ nhìn ra vậy tại sao người còn muốn đưa đồ
ăn qua chứ?" Có người nghi nói.
Lưu công tử nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tặng đồ, không nhất định phải ăn."
Đối phương có thể nhìn ra đồ ăn bị giở trò, ý khiêu khích không phải càng nhiều thêm hay sao? Đây mới là mục tiêu thật sự của Lưu công tử.
"Nhưng cho dù hai tên kia biết chúng ta cố ý khiêu khích, thế nhưng lại nhận sợ mà không tiếp chiêu, cái này nên làm thế nào cho phải?"
"Nếu như chỉ cần sợ thì có thể an ổn vô sự giải quyết bất cứ phiền phức gì, như vậy trên đời này còn cần tu vi làm cái gì? Còn cần vũ lực làm cái gì? Dựa vào sợ hãi thì có thể thiên hạ đệ nhất sao?" Tên khỉ ốm nhìn thấy bộ dáng của Lưu công tử, lãnh hội được ý tứ của hắn nên không nhịn được trêu chọc nói.
Lưu công tử không nói gì, khóe miệng lại nổi lên một tia cười âm hiểm, nghĩ làm vậy là xong rồi sao?
Làm sao có khả năng?
"Ngươi đi xử lý vài chuyện, nếu xử lý không
tốt thì lát nữa cánh tay phải của ngươi cũng không gánh nỗi hậu quả." Lưu công tử nhìn lướt qua tiểu nhị âm hiểm nói.
Tiểu nhị gấp vội vàng gật đầu, bàn tay mất máu lượng lớn khiến cả người hắn sắc mặt trắng bệch, bị ghim cả nửa canh giờ, lấy thể chất của hắn, thiếu chút nữa đã phải đi chầu Diêm Vương.
Lưu công tử nhẹ nhàng cười một tiếng, bám vào bên tai tiểu nhị nói thì thầm.
Chờ nghe xong hắn nói, tiểu nhị lập tức lộ vẻ khó xử, có chút khó tin nhìn qua Lưu công tử: "Chuyện này. .. ?"
"Hả?" Đột nhiên cây đũa lại động một chút, nhất thời, tiểu nhị lại đau nhe răng trợn mắt, cuống quít liên tục gật đầu.
"Cút đi." Buông lỏng cây đũa trong tay, cả người tiểu nhị trực tiếp không có trọng lực kiềm chế, đặt mông ngã trên mặt đất. Nhưng lúc này hắn đã không có tâm tư lo trên người mình bẩn thỉu, trên tay có nhiều đau nhức, lấy một cái khăn mặt từ trên quầy hàng che vết thương, liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mấy người Lưu công tử nhìn nhau cười một tiếng, sau đó nâng chén mà mời, uống rượu tự tại tiêu sái.
Khi một đoàn người cơm nước no nê thì tiểu nhị kia cũng trở về.
Khi so sánh với vừa rồi thì tiểu nhị vẫn chật vật như vậy, vết máu vẫn loang lổ như cũ, nhưng khác biệt duy nhất chính là ở phía sau tiểu nhị có cầm theo hai con chó và một con heo.
Hai con chó thì còn tốt, nhưng con heo kia thì có hình thể to lớn mập mạp, tứ chi thô to dính đầy các loại phân và nước tiểu động vật, cả thân hình con heo tản ra mùi thối không chịu được.
Khi tiểu nhị bước vào tửu lâu, đám người
nhao nhao bị mùi hôi thối khiến phải dùng tay che mũi, có người thậm chí liên tục nôn mưa.
Nếu đổi lại bình thường, một đám người đã sớm mắng lên, nhưng tất cả mọi người rõ ràng, đây là phân phó của Lưu công tử, ai cũng ngây ngốc ngồi ở vị trí của mình, không biết Lưu công tử muốn làm gì.
"Ai, xem ra, Lưu công tử lại không làm được chuyện gì tốt rồi."