Nóng, nóng đến mức dường như không có giới hạn, khiến cho bọn chúng đổ mồ hôi dầm dề như mưa táp.
Càng phẫn nộ hơn nữa chính là năng lượng bị tiêu hao quá nhanh, ngọn lửa chí tôn này không phải là ngọn lửa bình thường, cho dù hai người bọn chúng hợp sức lại với nhau để ngăn cản thì cũng cực kỳ khó khăn.
“Ầm!".
Ngọn lửa đột nhiên nổ tung, gần như cùng lúc đó, gã khổng lồ, tên khỉ ốm và Lưu công tử đều bị sức nổ của nó đánh bay, mặc dù
miễn cưỡng có thể chống lại thì cả ba tên đang nằm trên đất cũng không tránh khỏi khuôn mặt đen sì, thậm chí tóc còn đang cháy, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.
“Bây giờ các ngươi còn muốn tính sổ không?" Xuyên Sơn Giáp lúc này mới khẽ cười một tiếng, lại một lần nữa chậm rãi đi đến bên người Hàn Tam Thiên, châm chọc nhìn về phía ba người Lưu công tử đang chật vật nằm trên mặt đất cùng với đám tay sai của hắn đang nằm la liệt khắp nơi.
Hoặc là như các ngươi đã nói, lại đây kêu một tiếng ông nội, chúng ta sẽ tha cho các
ngươi."
Trong mắt Lưu công tử tràn ngập lửa giận, khi nhìn thấy nụ cười châm chọc trên mặt Xuyên Sơn Giáp lại càng cảm thấy khó chịu hơn, nhưng nhìn Hàn Tam Thiên vẫn bình
yên vô sự đứng ở đó, hắn nhất thời không biết phải làm thế nào mới ổn.
“Mẹ kiếp, loại rác rưởi như các ngươi mà cũng xứng để Lưu công tử của chúng ta gọi ngươi là ông nội sao? Ta nhổ vào." Gã khổng lồ phẫn nộ rống lên, cực kỳ bất mãn.
“Đúng vậy, bọn ta là rác rưởi." Xuyên Sơn
Giáp cười cười: “Nhưng mà, cái thứ bị rác rưởi đánh cho ngã sấp ngã ngửa như các ngươi, thì gọi là gì?"
Gã khổng lồ nghe xong giận dữ không thôi, muốn giãy dụa đứng dậy nhưng lại bị tên khỉ ốm túm lại, gã lạnh lùng nhìn về phía
Hàn Tam Thiên, giống như đang chờ đợi câu trả lời của anh.
“Hay là coi như xong nhé?" Hàn Tam Thiên nói.
"Xong con mẹ mày!" Gã khổng lồ lại tức giận rống lên nhưng tiếp tục bị tên khỉ ốm. túm lại, ánh mắt khi ốm lóe lên, gật gật đầu: “Được rồi, mọi chuyện coi như xong."
“Mẹ kiếp người điên rồi sao?" Gã khổng lồ giận dữ gầm lên, cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Nhưng đúng lúc này, Lưu công tử cũng gật
đầu: “Được, chuyện này chúng ta sẽ coi như chưa từng xảy ra."
Nói xong, hắn liếc một cái về phía tên khỉ ốm, khỉ ốm gật đầu, vội vàng đỡ Lưu công tử chậm rãi đứng lên.
Gã khổng lồ đứng bên cạnh tuy rằng rất buồn bực nhưng không dám cãi lại lời của Lưu công tử, chỉ đành vừa trừng mắt phẫn nộ nhìn Hàn Tam Thiên vừa nghiến răng nghiến lợi đứng lên.
“Trở về thôi.”
Hiển nhiên là Xuyên Sơn Giáp vẫn chưa thể xoa dịu được cơn tức giận của mình, nhưng Hàn Tam Thiên đã nói như vậy thì hắn cũng chỉ đành bỏ cuộc. Xuyên Sơn Giáp liếc nhìn ba người Lưu công tử, sau đó quay người đi theo Hàn Tam Thiên.
Chỉ là vừa mới đi được vài bước, Hàn Tam Thiên đột nhiên dừng lại.
Bởi vì phía sau anh lúc này đột nhiên có một luồng sức mạnh tràn đầy sát khí đang hung hăng lao tới.
“Đánh lén sao?" Hàn Tam Thiên lập tức xoay người lại, dùng một chưởng trực tiếp
chống lại đòn đánh lén của tên khỉ ốm, nhưng vẻ mặt anh đột nhiên ngưng lại: “Chết tiệt, trúng kế rồi"
Mà gần như cùng lúc đó, một ngọn lửa chí tôn cùng một nắm đấm to như cái nồi đồng thời hướng về phía anh.