Hiển nhiên là hắn không muốn mọi người nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, nhưng cũng không muốn một người luôn là tâm điểm của đám đông như hắn lúc này lại bị chính đám đông bỏ rơi.
Hắn cắn chặt khớp hàm, nghiến răng ken két, nhưng may mắn thay, trong đám người kia, vẫn còn một vài người ở lại.
1
Người đứng mũi chịu sào chính là Viên công tử.
LI
Thấy Lưu công tử giận dữ nhìn về phía mình mà những người xung quanh cũng lần lượt rời đi, Viện công từ lúc này mới bước đến
định Lưu công tử đứng dậy.
“Ngươi cút, tất cả đều là lỗi của ngươi, ngươi mau cút đi cho ta" Lưu công tử phẫn nộ hất tay Viên công tử ra, nổi trận lôi đình, nếu không phải tên tiện nhân này thì sao hắn lại phải chịu nhục nhã như vậy?
Viên công tử thở dài một tiếng, vẫn lựa chọn bước tới lần nữa, mạnh mẽ đỡ Lưu công tử lên: “Lưu thiếu gia, chuyện... chuyện này không thể trách ta được, trước đó ta đã từng nói rồi, tên tiểu tử này cực kỳ không đơn giản.”
“Ta... ta chỉ là không thể ngờ rằng, tên tiểu
tử đó lại không cho ngài chút mặt mũi nào"
Nghe câu nói này, sự tức giận của Lưu công tử cũng tiêu tan không ít. Viên công tử quả thực nói cũng có chút đạo lý, ngay cả bản thân hắn cũng không hề nghĩ đến rằng, hắn anh minh cả một đời, vậy mà hôm nay lại bị lật thuyền như vậy.
Ngay cả mặt mũi của Lưu công tử hắn mà cũng không nể tình, tên tiểu tử kia quả thực là cuồng vọng tới cực điểm.
“Lưu thiếu gia, chuyện này chúng ta không thể cho qua như vậy được. Ngài không thể giúp ta báo thù cũng không sao cả, mà
quan trọng nhất là, sau này ngài làm thế nào còn có thể lăn lộn được ở cái sa mạc này?"
Vừa nghe thấy câu này, Lưu công tử liền cau chặt mày nhìn về phía Viên công tử, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Ta có một kế, nhất định sẽ giúp ngài nuốt được cơn tức này.” Viên công tử hừ lạnh một tiếng, sau đó nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai Lưu công tử nói nhỏ điều gì đó.
Một lúc sau, trên mặt Lưu công tử lộ ra một tia lạnh lùng.
Mà lúc này, trong đại sảnh...
Khi Hàn Tam Thiên và Xuyên Sơn Giáp cùng chưởng quầy quay trở lại đại sảnh, lúc này đại sảnh đã sớm không có ai, chỉ có lầu các nhỏ ở trung tâm được chuẩn bị một bàn đồ ăn vô cùng phong phú.
Bên cạnh bàn là hòn non bộ và dòng thác chảy đẹp không sao tả xiết.
Vài nha hoàn cung kính đứng xung quanh, ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, mà nhan sắc cũng đẹp hơn cả áo quần, vô hình chung khiến cho nơi đó lại càng trở nên đẹp hơn.
Trước bàn, có một cô nương đang ngồi ở đó, lặng lẽ chờ đợi.
Mặc dù đeo mạng che mặt nhưng đôi mắt xinh đẹp của nàng vẫn say đắm lòng người như cũ.
Hàn Tam Thiên khẽ cười, không cần đoán cũng biết là ai tới tìm mình.