Trong tay giương lên, ngọn lửa đang phát nhiệt nơi lòng bàn tay trong nháy mắt bị quăng xuống mặt đất, rồi mới lấy tốc độ cực nhanh, vợt thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Địa hỏa lan tràn, nhưng khi xông đến thì ngọn lửa màu đỏ đã hóa âm u.
"Rút." Trưởng lão dẫn đầu hét lớn một tiếng, trong tay đột nhiên dùng một chương đánh về phía Hàn Tam Thiên, mang theo mọi người vội vàng trở ra ngoài.
"Con mẹ nó, hèn hạ vô sỉ, đả thương người sau lưng, thì tính gì là anh hùng hảo hán." Mắt thấy trước mặt Hàn Tam Thiên có mười một đạo công kích chưa giải quyết, mà địa hóa cũng đã thuận thế đánh tới, tê tê nhịn không được chửi ầm lên.
Tê tê như thế, Lục Châu cũng như vậy, dùng chiêu ti tiện như thế thì làm gì có phong thái của anh hùng, rõ ràng chính là rắn chuột một ổ.
Ngược lại Tô Nhan lại lẳng lặng nhìn tình thế phát triển.
Nàng vốn là có chút lo lắng, dù sao Hàn
Tam Thiên một người đối phó mười hai người, nếu là người bình thường thì cũng nói gì, nhưng mười hai người này ai cũng là cao thủ trong cao thủ.
Tục ngữ nói song quyền khó địch tứ thủ, nhưng hai tay của Hàn Tam Thiên đối địch hai mươi bốn cánh tay, chuyện này khiến Tô Nhan càng mong chờ hơn ở anh.
"Hàn Tam Thiên, lần này, người vẫn làm được sao?"
Mà gần như cùng một thời gian, ầm.
Hàn Tam Thiên chỉ nhướng mày, anh vừa hóa giải đòn tấn công do mười một người liên thủ, căn bản cũng không có biện pháp ngăn cản tập kích của chí tôn kia chi hỏa trên mặt đất.
Gần như ngay khi anh vừa mới phản ứng lại thì ngọn lửa đã hoàn toàn vây quanh anh.
Khi ngọn lửa bao vây thân thể Hàn Tam Thiên, nhất thời Hàn Tam Thiên liền cảm thấy khô nóng khó cản, cho dù Hàn Tam Thiên vận khởi thật sự có thể ngăn cản, những ngọn lửa vẫn xuyên thấu qua lồng năng lượng trực tiếp từng bước xâm chiếm lấy xiêm y của anh.
-
-
-
Cho dù không phát sinh ra lửa cháy thật sự nhưng y phục liên tiếp hóa thành tro tàn.
Cả trên người anh trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy khô nóng không chịu nổi.
Không gian xong quanh như bị nướng chín.
"Thế nào có thể như vậy?" Hàn Tam Thiên cau chặt lông mày.
Hiển nhiên, mặc dù chí tôn chi hỏa đều xuất phát từ nhà họ Lưu, nhưng nếu nói về sự khống chế ngọn lửa thì hiển nhiên Lưu Lô và Lưu Đào không cùng một cấp bậc. Nếu
như nói chí tôn chi hòa của Lưu Lô chỉ có thể tính miễn cưỡng là nhập môn, như vậy Lưu Đào đã sớm trèo lên đến đỉnh núi, đạt tới cấp độ tuyệt đỉnh.
Cả hai cùng là lửa, nhưng sức mạnh lại ngày đêm khác biệt.
"Ha ha, ha ha ha ha." Ở bên kia, mắt thấy ngọn lửa đã nuốt trọn Hàn Tam Thiên, hai cha con trong lúc nhất thời biểu hiện gần như giống nhau như đúc, Lưu Đào như là Lưu Lộ lần trước, không khỏi đắc ý cười lạnh.
Mười một vị trưởng lão cũng cuối cùng
cũng trút được cơn giận, bọn hắn mồ hôi đầm đìa, vừa rồi quả thực bị tên ngốc Hàn Tam Thiên này làm cho kinh hãi không biết vì sao.
Cũng may là tiểu tử này bây giờ cuối cùng cũng gặp phải báo ứng.
"Làm sao đây?" Lục Châu nhìn qua liệt hỏa cháy hừng hực, không khỏi lên tiếng hỏi tiểu thư và tê tê, mặc dù nàng hận Hàn Tam Thiên cự tuyệt chính mình.
Nhưng nàng cũng rõ ràng Hàn Tam Thiên đã sớm bắt được trái tim nàng, nếu không, làm sao nàng sẽ tức giận chứ?