Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2973: Hai điều kiện này, thiếu một cũng không được! 




Cho dù là trên thuyền hoa hay là trong tường thành, tất cả những viên Ngọc băng châu nhỏ chẳng qua cũng chỉ là một loại băng đá nhỏ thuộc chi dưới của Ngọc bằng châu, vì vậy khi Ngọc bảng châu chân chính xuất hiện, đối với người trên sa mạc mà nói, lại càng không biết trân quý đến mức nào.

Vì vậy, từ xưa đến nay, ở sa mạc có một quy củ bất thành văn là, người nào có được Ngọc bằng châu thì sẽ chính là Băng Thần của thế giới sa mạc.

Chịu sự kính ngưỡng của vạn người trong

giới!



Tứ đại gia tộc cũng vì được Băng Thần các đời trước ưu ái mà phát triển lớn mạnh đến vậy.

Nhưng vài năm trước, Bằng Thần đời trước đang tại vị bỗng đột nhiên biến mất, khiến cho tứ đại gia tộc chật vật vô cùng, ngay cả Ngọc bằng châu cũng mất đi tung tích.

Nhiều năm qua, tứ đại gia tộc đã phái vô số thám tử đi tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng vẫn luôn không có tin tức gì.

Tô Nhan gật gật đầu, cười khổ một tiếng, nàng ngược lại có thể hiểu được, nhưng Hàn Tam Thiên không cho nàng cơ hội.

“Chỉ là vô tình gặp phải khi ta đang trên đường đi tới Phương gia" Tô Nhan nhẹ nhàng nói: “Biết được hắn là nhân sĩ Trung Nguyên”

“Nhân sĩ Trung Nguyên?"

Lời này khiến cho ba người càng thêm sửng

“Đúng vậy" Tô Nhan gật gật đầu: “Ta thấy

thái độ làm người của hắn rất điệu thấp, tính cách cũng được, cho nên ta rất thưởng thức hắn, nhưng đáng tiếc là.."

Nhưng đáng tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Nhìn vẻ mặt có chút cô đơn của Tô Nhan, ba người bọn họ dù không cần nàng nói hết câu cũng hiểu được ý của nàng.

“Ngọc bằng châu nhiều năm nay vốn dĩ chỉ có thể tồn tại trong sa mạc, tại sao lại rơi vào tay nhân sĩ Trung Nguyên cơ chứ?"

+

Mỗi một đời Băng Thần đều do Bằng Thần đời trước lựa chọn, tuy rằng phương pháp khởi động Ngọc bằng châu vô cùng đơn giản, nhưng đơn giản nhất cũng là phức tạp nhất.

Ngọc bằng chân không phải ai muốn là cũng có thể khởi động, trừ khi có được sự khẳng định của Bằng Thần đời trước, hoặc là Ngọc bằng châu bằng lòng nhận hắn là chủ nhân mới.



Nhưng cố tình là, người thỏa mãn điều kiện

này không chỉ là một người trẻ tuổi, càng quan trọng hơn là, hắn không phải là người của sa mạc.

Đây chính là vị Băng Thần đầu tiên trong lịch sử sa mạc lại không thuộc về sa mạc.

“Dù là trêu đùa cũng được, hay là sự an bài của ông trời cũng không sao, nhưng có một sự thật mà chúng ta không thể phủ nhận đó là, người trẻ tuổi tên Xuyên Sơn Giáp kia chính là vị Băng Thần mới của sa mạc chúng ta." Sài lão tiên sinh chậm rãi đứng lên, cau mày nói.

Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu, sắc mặt của Lưu Đào lại vô cùng khó coi.

Băng Thần mặc dù không có thể lực nhưng thực quyền lại vô cùng lớn, là nhân vật mà các gia tộc lớn tranh nhau nịnh bợ. Từ đời tổ tiên của Lưu gia đã là như vậy, nếu không thì làm sao Lưu gia có được cơ nghiệp như ngày hôm nay?

Nhưng điều tuyệt vọng nhất là, hắn đã gần như hủy hoại cơ nghiệp vạn năm của gia tộc mình chỉ trong chốc lát, bởi vì hắn làm gì không làm lại tự dưng đi đắc tội với Băng Thần!

Thực sự là không có việc lại tự dưng kiếm. việc vào người!

Nghĩ đến điều này, trong lòng Lưu Đào liên cảm thấy như có một vạn con thảo nê mã đang rầm rầm chạy qua.

Từng gặp qua nhiều kẻ hố cha, nhưng chưa từng gặp qua một kẻ hố cha đến mức này!

“Sai lão nói rất có lý" Phương Biểu nặng nề gật đầu.

Hiện giờ nhiệt độ của sa mạc đang dần tăng lên, nếu nhà họ Phương có dã tâm muốn lên mặt thì Băng Thần sẽ hướng về

phía mình, đối với Phương gia mà nói quả thực là lợi ích vô cùng nhiều.

Cũng chính vì vậy mà Phương Biểu mới xếp cho Hàn Tam Thiên ở hậu viện của mình, một là để thể hiện sự tôn trọng của mình đối với hắn, hai là Phương Biểu cũng không hẳn là không có tư tâm.

Hắn có rất nhiều thê thiếp, mặc dù trước giờ hắn vẫn luôn nhỏ nhen, nhưng nếu trong hoàn cảnh làm như vậy sẽ được Băng Thần coi trọng, vậy thì đối với Phương Biểu mà nói, cơ hội tiếp cận Bằng Thần cũng sẽ càng lớn hơn.

ít nhất là, nhà họ Tô vẫn chưa đứng ở trước vạch xuất phát.

Một tiếng sau...

Trong căn phòng tại hậu viện, Hàn Tam Thiên được quấn trong vô số vải trắng đột nhiên khẽ nhúc nhích...