Có lẽ, với anh mà nói, sống hay chết cũng không biết, nhưng anh hi vọng Tê Tê có thể an toàn mang bản thiên thư này rời đi.
Cho nên dù phải bỏ mạng đi nữa, Tê Tê cũng tuyệt đối sẽ không để quyển sách này rơi vào trong tay bất kỳ kẻ nào, ngoại trừ Hàn Tam Thiên.
Trong thế giới thiên thư, cho dù không có thành U Minh long trời lở đất, chỉ có sự sống dạt dào, gió
êm sóng lặng.
Nhưng trong lòng của đám người Tô Nghênh Hạ cũng đầy sóng lớn cuộn trào không thua kém gì với
tình cảnh ở thành U Minh.
Tô Nghênh Hạ làm sao lại không biết lúc trước Hàn Tam Thiên là muốn đẩy nàng ra, chỉ là, Hàn Tam Thiên đã làm như vậy, nàng cũng chỉ có thể làm bộ theo ý anh, nghe sắp xếp của anh, không tạo thêm phiền phức cho anh, cũng không muốn để anh thêm bận tâm.
Có lẽ, đây là chuyện duy nhất mà nàng có thể nàng.
"Ôi ôi."
Giữa phía trên không trung, trong tầng mây, so sánh với đám người đang lo lắng phía dưới, hai ông
lão vào lúc này lại khoan thai không thôi.
Tất nhiên là hư thể của mát Hoang Thiên Thư và lão.
đầu quét rác.
"Chiếu tướng." Lão đầu quét rác nhẹ nhàng cười
một tiếng, nâng quân cờ lên, nhất thời, trên bàn cờ
đã trở thành cục diện chết.
"Song mã giật dây, xe pháo tương liên, chiêu chiếu tướng này của người sợ là muốn lấy mạng già của ta. rồi." Bát Hoang Thiên Thư cười nhạt một tiếng.
"Sao lại muốn lấy mạng già của ngươi? Tiểu tử Hàn Tam Thiên kia, không phải đã phải người đặc biệt mang người đưa ra khỏi thành sao? Người và ta rất
an toàn mà." Lão đầu quét rác vuốt râu, khoan thai
cười nói.
"Vừa đến đã để tiểu tử này đấu với ma thánh,
chúng ta có phải quá mức tàn nhẫn rồi hay không?". Bát Hoang Thiên Thư nhẹ giọng cười một tiếng, quân cờ có chữ tượng khẽ động, lập tức ăn hết quân cờ chiếu tướng của lão đầu quét rác.
"Ma tộc chi địa tuy có ít nhân khẩu, nhưng trợ giúp cho mảnh đất này luôn có thể sinh sôi ra người tài giỏi, chỉ là một ma thánh thì thế nào? Những gì mà tương lai hắn phải đối mặt không chỉ có những chuyện này, muốn dẹp yên con đường này thì hắn có rất nhiều chuyện cần làm. Cho nên, không bỏ được đứa nhỏ, làm sao bắt được con sói?"
vừa mới nói xong, lão đầu quét rác khẽ nhất tay một cái, pháo đánh rụng tượng, dù đã mất con xe, nhưng cũng bởi vì đã đổi lấy một con tượng, cho
nên phòng thủ của Bát Hoang Thiên Thư càng thêm bị động.
“Một chiêu này của người rất là hiểm." Bát Hoang Thiên Thư cười cười: "Nếu con tượng của ta sớm
quay trở về một chút, ngươi có được liên hoàn song tượng nhưng lại mất trắng một con xe tấn công mạnh mẽ."
"Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con." Lão đầu quét rác nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Cũng không biết Tam Thiên và đám người kia nữa,
tiếp theo đây nên cười hay là khóc." Vừa mới nói xong, Bát Hoang Thiên Thư cười khổ lắc đầu.
"Không phải bọn họ, mà là chúng ta." Lão đầu quét
rác cười cười: "Nhưng người đừng hi vọng thoát thân ra ngoài, tương lai một ngày nào đó, thời điểm triều cường tiến đến, ngươi cũng là một thành phần
trên con thuyền này, còn chuyện thuyền sẽ lật hay là xuất phát, vậy thì phải xem người cầm lái Hàn Tam Thiên rồi."