Hàn Tam Thiên gật gật đầu, nhìn qua Chiêu Phong đang bễ nghễ nhìn mình, Hàn Tam Thiên cười lạnh:
"Rất tốt, lại tới thêm một con."
"Ta không quan tâm ngươi là thứ gây ra sức gió gì."
"Kẻ nào ngăn ta, hẳn phải chết."
Vừa mới nói xong, thân ảnh Hàn Tam Thiên lại hóa thành tàn ảnh, lần nữa tấn công đến.
Chiêu Phong có chút mở mắt, vỗ cánh một cái chính là cuồng phong gào thét, mãnh liệt hướng về phía Hàn Tam Thiên.
"Ngươi có, ta không có hay sao?" Sắc mặt Hàn Tam Thiên băng lãnh, trong tay khẽ động: "Vô tướng thần công."
Âm!
Cơn gió lốc vốn đã đánh úp về phía Hàn Tam Thiên
đột nhiên biến mất, một giây sau, thời điểm nó xuất hiện, đã hướng về phía Chiêu Phong và Khổng Tước đánh tới.
Chiêu Phong vốn đang nửa mở ra hai mắt, chợt thấy gió lớn đánh tới, mắt không khỏi đột nhiên mở
to, vội vàng vung cảnh tạo gió, trực tiếp chống cự.
"Hô!"
Hai luồng gió chạm vào nhau.
Nhưng cũng gần như cùng một thời gian, một đạo quang ảnh đã xuyên qua, một giây sau, Chiêu Phong chỉ nghe phía sau có một tiếng hét thảm, thời điểm quay mắt nhìn lại cũng đã thấy Khổng Tước rơi xuống, đầu một nơi thân một nẻo, chỉ lưu lại Hàn Tam Thiên tay cầm ngọc kiếm, ngạo nghễ mà đứng.
"Thu thập nó xong rồi thì chỉ còn lại một mình người nữa thôi." Hàn Tam Thiên cười lạnh, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ khát máu.
Chiêu Phong sững sờ, đột nhiên khẽ cánh vỗ, lại là
một trận gió lớn đánh tới.
Trong tay Hàn Tam Thiên lập lại chiếu cũ, nhưng gần như ngay khi Chiêu Phong sắp giương cảnh lần nữa, đột nhiên, trong mắt của nó hiện lên một tia kinh ngạc.
Gió lớn tấn công đến, chỉ là tàn ảnh tan nát, chờ lại mở mắt, Hàn Tam Thiên đã từ bên trái tấn công tới.
Tốc độ kia chính là ta liều mạng với người, bức người đánh giáp lá cà, ngươi có gió lớn, ta sẽ không đánh cùng người, ngược lại lấy ưu thế về tốc độ, điên cuồng tập kích quấy rối.
Chiêu Phong vội vàng theo bản năng tránh đi,
nhưng đối đầu với Hàn Tam Thiên trong tình huống nó không có ưu thế tốc độ, vội vàng chạy trốn chỉ sẽ lộ ra sơ hở càng lớn.
Khi Hàn Tam Thiên tăng tốc độ, bảy mươi hai lộ thần kiếm lập tức xuất ra liên tiếp bốn chiêu thức, chỉ nghe Chiêu Phong rên rỉ vài tiếng, bốn cánh đã mất ba cánh, tám đuôi đã mất năm đuôi, hốt hoảng vô cùng chạy trốn về nơi xa, sau đó nó chật vật rơi xuống đất, chỉ có thể nhìn qua Hàn Tam Thiên càng ngày càng đến gần.
"Ầm!"
Ngay khi Hàn Tam Thiên sắp đến gần, một đạo lửa đột nhiên đánh tới, cho dù Hàn Tam Thiên vội vàng thu thân, không ít lửa cũng trực tiếp nhiễm vào
người, lập tức đốt Hàn Tam Thiên ẩn ẩn thấy đau.
Quay mắt nhìn lại, một con Phượng Hoàng lửa đã đứng ở bên hông anh cách đó không xa, toàn thân được ngọn lửa cháy phừng phừng bao phủ, uy vũ bất phàm.
"Lại tới thêm một con sao?" Hàn Tam Thiên cười lạnh, thu hồi thế tấn công, nhìn về phía nó.
Chỉ là, khi quay người lại, Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm nhận được có đồ vật gì đó đang hướng mình đánh tới, vô thức vừa mới nghiêng người tránh đi, dưới chân đã có một đạo băng trụ như là mũi tên hung hăng cắm vào mặt đất.
Quay mắt nhìn lại, trong ánh mắt Hàn Tam Thiên
càng thêm khát máu...